Người quan trọng nhất trong tổ chương trình đã bị đưa đi chỗ khác, mọi người đều biết đức hạnh của ông ấy là thế nào. Dì dầm bàn tán mãi không thôi, người thì bảo lão lừa trọc này chả lo chuyện gì, suốt ngày đọc kinh niệm phật.
Chỉ có Lưu phó đạo diễn là cau mày lắc đầu nói: “Chương trình kiểu sống chậm này như một viên thuốc đắng.”
Advertisement
“Toi thì toi.” Nhân viên đứng bên cạnh châm biếm một câu: “Nhỡ đâu lại là việc tốt, có khi lại kích thích được lão lừa trọc này.”
Lưu phó đạo diễn im lặng một lúc, nhìn Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên trên bàn ăn nói nhỏ: “Buổi tối chắc tôi phải đi nói chuyện với hai vị lão đại gia này.”
Advertisement
Ông ta luôn cảm thấy hai vị này tới chương trình nhỏ này mục đích không hề đơn giản. Fan của cô Vương mắng chửi trên mạng, nói là tại vì đến công kích Vương Tuệ Kỳ, mấy cái lý do này Lưu phó đạo diễn không dám tin.
Với bối cảnh sau lưng của Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn, nếu muốn xử lý Vương Tuệ Kỳ thì dễ như không. Cần gì phí sức đích thân tới đây chịu khổ, càng nghĩ lại……càng thấy rất kỳ lạ……
Núi Tiên Nhân cao khoảng 3.000m so với mực nước biển, nếu những người bình thường tới đây chơi leo núi thì leo khoảng vài tiếng sẽ tới đỉnh.
Chỗ kinh doanh của ‘Trang trại’ nằm ở lưng chừng núi, bởi vì không có khu ở lưu trú cho nên đến giờ ăn cơm tối sẽ không kinh doanh nữa, sau khi ăn trưa thì đến thời gian hoạt động tự do của khách mời.
Núi Tiên Nhân là địa điểm ngắm hoàng hôn và bình minh nổi tiếng, nếu may mắn gặp hôm thời tiết tốt còn có thể nhìn thấy ánh hào quang trên trời chiếu xuống tựa như Phật Quang.
Cho nên sau giờ cơm trưa, tổ chương trình sẽ sắp xếp cho khách mời có thời gian lên hình nhiều hơn, nhóm khách mời có thể leo núi ngắm mặt trời lặn.
Nhưng có hai cách để lựa chọn, dựa vào bản thân để leo lên núi, hoặc đi cáp treo. Dương Tiểu Tuyết, Mạnh Quân, Đinh Đinh, chú Viễn chọn đi cáp treo.
Thường Hấn Nhi cũng định chọn đi cáp treo, nhưng mấy lần trước Dương Tiểu Tuyết ra mặt nói hộ Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên, cho nên cô ta không muốn đi cùng Dương Tiểu Tuyết.
Vương Tuệ Kỳ nói: “Chị Thường cùng leo núi với em nhé, đến khu thắng cảnh coi như nhân cơ hội luyện tập chút.”
Thường Hấn Nhi và cô ta cũng coi như hoà hợp, so với tình chị em giả dối với Dương Tiểu Tuyết thì cô ta thấy Vương Tuệ Kỳ có vẻ bình thường hơn nhiều. Hơn nữa, đối phương cũng giống mình, đều ngứa mắt Khương Mạn.
Hạ Đông cũng chọn leo núi, không phải vì Vương Tuệ Kỳ mà do anh ta chắc chắn rằng Bạc Mạn hai người này cũng sẽ chọn cách leo núi, bản thân có thể mượn cơ hội này làm thân với hai người.
Châu Minh Viễn đối với anh ta mà nói thì chả có giá trị để kết bạn gì hết. Anh ta thậm chí còn tính toán kỹ rồi, nếu Vương Tuệ Kỳ và Khương Mạn mà có mâu thuẫn, anh ta có thể đứng ra hoà giải, coi như tăng chút tình cảm với Bạc Mạn hai người!
Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn đi lấy đồ, là đồ ăn vặt và phích giữ nhiệt, cho nên bị chậm trễ một chút.
Sau đó Hạ Đông hỏi: “Anh Bạc cô Khương leo núi hay là ngồi cáp treo?”
Vương Tuệ Kỳ nhìn Khương Mạn, ánh mắt che giấu vẻ khiêu khích.
Khương Mạn cầm cốc trà táo đỏ lạnh nhạt ừ hữ: “Leo núi đi, không khí trên núi rất thích.”
Cô nói xong thì quay qua nhìn Bạc Hạc Hiên: “Hai chúng ta thi xem, ai thua thì phải cõng người kia xuống núi?”
Bạc Hạc Hiên cười cười: “Vậy anh nhất định phải thắng rồi.”
(??? Bạc Hạc Hiên nói cái quái gì vậy?)
(Anh muốn được Khương Mạn cõng xuống núi? Người đàn ông này anh thật có dũng khí.)
(Dũng khí? Vậy mà anh ta cũng được sao! Bạc Hạc Hiên anh có được không vậy, anh không được để ông đây tới thay!)
(Hai người này yêu nhau chả giống người bình thường chút nào.)
“Đi đi đi!”