*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Trước tiên, anh hãy điều tra kỹ những người trong hiệp hội võ thuật và những người xung quanh Lý Kỳ.” Khương Mạn nói: “Anh biết nếu chuyện thuốc gen bị lộ sẽ gây ra sự hoảng sợ lớn như thế nào mà.”
Hơn cả sự hoảng sợ, nói xã hội trở nên bất ổn cũng không quá!
Dù muốn vạch trần thì cũng phải tìm ra kẻ đứng sau! Bây giờ mà làm to chuyện lên thì sẽ cho đối phương cơ hội để dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ.
Advertisement
"Tôi biết rồi." Sở Thánh Kỳ cúp điện thoại.
Việc đầu tiên là anh ta xông vào phòng ông Sở, tìm tất cả các loại thuốc ông ấy đã uống gần đây, sau đó đến phòng bà nội để tìm một vòng.
Anh ta mang theo một túi thuốc lớn, vội vàng đi ra ngoài, tới hiệp hội võ thuật quốc gia để tìm ông nội.
Advertisement
"Anh, anh đi đâu vậy?" Mãnh Sơn Sơn hét lên.
Sở Thánh Kỳ dừng lại, đột nhiên nhớ tới cái gì, nói với anh ta: "Gần đây trường của em có trend gì kỳ lạ không?"
“Cái gì cơ?” Mãnh Sơn Sơn có vẻ bối rối.
"Ví dụ, tiêm thẩm mỹ, thực phẩm chức năng v.v., ăn có thể làm cho con người lớn hơn và khỏe hơn."
Mãnh Sơn Sơn cảm thấy có phải anh họ mình bị ngốc rồi không.
"Hình như không có... dù sao thì em cũng chưa nghe nói đến chuyện đó."
Sở Thánh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, cảnh cáo anh ta: "Em ngoan ngoãn một chút, đừng đi làm mấy cái làm đẹp gì đó đấy."
Mãnh Sơn Sơn nhìn theo bóng lưng của anh ta, ôm lấy khuôn mặt đẹp trai của mình, phẫn nộ nói:
"Người đẹp trai ngời ngời như mình mà còn cần phải thẩm mỹ sao?!Anh họ, anh đang coi thường ai chứ?!
May mắn thay, Sở Thánh Kỳ đã đi xa không nghe thấy lời nói không biết xấu hổ của anh ta. Nếu không, Sở Thánh Kỳ nhất định sẽ tháo bánh xe của Mạnh Sơn Sơn ra! Từ siêu xe biến thành xe ba bánh!
Bạc Hạc Hiên và Khương Mạn cũng không chậm trễ. Họ đi đến ngoài đồn cảnh sát, ngay sau đó đã có người mang ra cho họ hồ sơ liên quan đến đứa trẻ rơi từ tòa nhà xuống.
Tốc độ của việc đi cửa sau này cực nhanh.
"Đứa trẻ sau khi rơi từ tòa nhà xuống thì luôn hôn mê, hiện đang ở bệnh viện."
"Mẹ của đứa trẻ làm việc ở tòa nhà văn phòng đó. Khi xảy ra chuyện, thang máy trong tòa nhà văn phòng gặp trục trặc. Cô ấy đã đưa đứa trẻ đi xuống bằng cầu thang bộ".
"Giữa đường, cô ấy nhớ ra mình để quên thứ gì đó nên bảo con đứng đợi ở lối cầu thang còn mình quay lại lấy đồ, sau đó thì xảy ra chuyện."
"Trùng hợp là khi xảy ra chuyện camera giám sát ở cầu thang bộ bị hỏng, xích an toàn của cửa sổ cũng bị đứt."
"Từ việc kiểm tra dấu vết tại hiện trường cho thấy, nghiêng về khả năng đưa trẻ tự nhảy lầu nhiều hơn".
Đây là những tài liệu được ghi trên hồ sơ.
"Hiện tại, để biết được việc ngã là do có người tạo ra hay là ngẫu nhiên thì mấu chốt vẫn là đứa trẻ đó."
Bạc Hạc Hiên gật đầu: "Phía bệnh viện có người canh giữ."
Anh ngập ngừng: "Em muốn đến gặp đứa trẻ đó à?"
Lời của Bạc Hạc Hiên nói không quá thẳng thắn, nếu thể chất không phải gặp vấn đề gì nghiêm trọng thì Khương Mạn sẽ có cách để khiến đứa trẻ đó tỉnh lại.
“Đối phương đã có hành vi vi phạm cho nên đương nhiên chúng ta chỉ có thể dùng thủ đoạn.” Khương Mạn nhướng mày.
"Gần đây em ăn rất nhiều, siêu năng lực tràn đầy!"