Hoàng Hải đã giấu Hoàng Tư Vân chuyện đến tìm Khương Mạn bọn họ không hề hay biết. Về chuyện này, Khương Mạn và Bạc Hạc Hiên cũng đã cân nhắc xem đó có thể là một cái bẫy hay không, cho nên đã chọn gặp mặt trên địa bàn của mình.
Dù sao thì những nơi như khách sạn đó cũng có quá nhiều người, rất dễ thay đổi.
Advertisement
Theo kế hoạch, Hoàng Hải sẽ đưa anh ta về biệt thự bên này.
Bên ngoài biệt thự có bảo vệ và bên trong có CCTV, Bạc Hạc Hiên còn bố trí những người khác âm thầm canh gác. Một khi có vấn đề gì đều có thể kiểm soát tình hình ngay tại chỗ.
Sáng sớm hôm sau, ông An xách vali từ Bắc Thành bay tới đây. Sau khi về đến biệt thự, câu đầu tiên ông ấy nói với Bạc Hạc Hiên là:
Advertisement
"Thêm tiền!"
Khương Mạn cũng vui vẻ, đừng để dáng vẻ như sinh viên đại học của An Dật lừa, tuổi thực của ông ta đã thực sự là một ông già.
Hơn nữa ông lão có gương mặt non nớt này cũng là một người mê tiền!
“Thêm tiền thì không vấn đề gì, nhưng ông tiết kiệm nhiều tiền như vậy để làm gì?” Khương Mạn vẫn luôn rất tò mò.
Lương của Bạc Hạc Hiên trả cho An Dật không thấp, nhưng ông lão có gương mặt non nớt này vẫn rất nghèo. Nghèo đến nỗi Arthur hack vào vào tài khoản ngân hàng của ông ấy thì phát hiện ra trong đó chỉ có vài trăm tệ.
"Phú nhị đại như các người thì làm sao hiểu được nỗi khổ của phú nhất đại?!"
*Phú nhất đại chỉ những người giàu có nhờ vào sự nỗ lực và làm việc chăm chỉ của bản thân
Ông An cau mày nói: "Con trai, con gái tôi đều đã chết hết rồi. Họ để lại cho tôi bốn đứa cháu gái. Bốn đứa cháu gái của tôi cũng lấy chồng và sinh cho tôi tám đứa chắt..."
"Các người có biết tám căn nhà gần trường học ở Bắc Thành đắt như thế nào không?" Ông An nói với giọng điệu hận đời.
Cuối cùng Khương Mạn cũng cảm thấy những dấu vết năm tháng trên khuôn mặt non nớt của ông ấy ở đâu mà ra rồi... hơn thế nó còn là sự bần cùng.
"Không nói nữa, người càng ngày càng trẻ ra, sự tức giận cũng càng nhiều thêm. Tôi đi ngủ bù đây, người tới gọi tôi dậy."
Ông An quẳng hành lý sang một bên, tự mình đi tìm phòng để ngủ.
"Sao em cảm thấy ông An càng cáu gắt thì hình như lại trẻ hơn một chút?"
Khương Mạn nghi ngờ hỏi: "Tốc độ trẻ hóa của ông ấy không ngang bằng tốc độ lão hóa của người bình thường sao?"
Bạc Hạc Hiên lắc đầu: "Hai năm qua tốc độ trẻ hoá của ông ấy tăng nhanh, nhưng đây cũng không phải chuyện tốt."
"Hôm qua còn trong dáng vẻ 28 tuổi. Sau khi ngủ một giấc dậy, mở mắt ra thì đã trở thành 20 tuổi rồi."
“Có thể lúc đầu sẽ cảm thấy vui nhưng lâu dần người bạn đời bên cạnh già đi, con cái lớn khôn rồi bọn họ cũng lần lượt rời khỏi thế giới này.”
"Chỉ có bản thân bị cuốn vào dòng thời gian chảy ngược. Vì chạy ngược dòng thời gian nên trở thành lạc loài, thậm chí còn không dám xuất hiện trước mặt người thân."
Khương Mạn hơi nhíu mày.
Thay vì nói siêu năng lực của An Dật là cải lão hoàn đồng thì chi bằng nói rằng ông ấy đã bị thời gian bỏ rơi...
"Nếu cứ tiếp tục trẻ như vậy, cuối cùng ông An sẽ biến thành như thế nào?"
Trung niên, thanh niên, thiếu niên, nhi đồng, trẻ sơ sinh...
Một em bé sơ sinh với ký ức của một người già 100 tuổi? Nghĩ đi nghĩ lại thì... cũng thật là thảm.
“Có lẽ chuyện sắp xếp nhà ở gần khu trường học cho chắt của ông ấy không khó đối với anh?” Khương Mạn nhìn Bạc Hạc Hiên.
Mặc dù mỗi ngày Cố Trầm đều hét lên rằng anh là một nhà tư bản xấu xa, Bạc Hạc Hiên chưa từng bạc đãi với người dưới quyền của mình.
Không nói đâu xa, mọi người trong studio của anh đều có một ngôi nhà ở Bắc Thành.
Tiểu Bắc mới chỉ làm trợ lý cho anh được vài năm đã có xe, có nhà, không thiếu thứ gì.
Bạc Hạc Hiên nhẹ giọng nói: "Cho ông ấy có chút động lực để sống tiếp."