*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khương Tiểu Bảo uống vài ngụm coca lạnh và nấc vài cái, cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều.
Cậu ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh ba, anh dạy em cách đánh người đi!"
Advertisement
Khương Mạn nhướng mày, Khương Tử Mặc ngước mắt lên, Bạc Hạc Hiên cười nhẹ.
Khương Nhuệ Trạch... gãi đầu, cái quái gì vậy?
Mắt Khương Tiểu Bảo đỏ hoe, đứng lên như một con thú đang nổi khùng.
Advertisement
"Em muốn đi tìm bác cả... Hừ! Mẹ kiếp! Khương Nghiệp Thành!"
"Đồ xấu xa không biết xấu hổ đó, ông ta làm khiến mẹ em thành ra như thế này! Ông ta không phải là con người, lão già chết tiệt!"
"Em muốn đánh chết ông ta, em sẽ moi ruột ông ta ra để làm món lòng xào!"
"Em sẽ lột sạch quần áo của ông ta và diễu hành trên đường phố! Đánh gãy chân ông ta! Đánh ông ta thành què quặt!!"
Khí thế của Bảo nhi gia quá dữ dội khiến mọi người trong phòng đều sửng sốt.
Khương Mạn đang cầm cốc coca trà gừng, Khương Tử Mặc đang cầm cốc cà phê, hai anh em cụng ly nhẹ.
"Có chí khí."
"Ừm, rất lợi hại."
Bạc Hạc Hiên âm thầm đưa một lon Coca lạnh khác qua: "Em có muốn uống thêm không?"
"Uống!"
Khương Tiểu Bảo mở lon, uống ừng ực rồi ợ một tiếng ~ Cậu ta uống coca mà hà một tiếng giống như vừa uống bia xong!
Khương Nhuệ Trạch gãi gãi đầu cười cười, đi tới bàn ăn rót cho mình nửa ly rượu Brandy, lắc lắc ly rượu về phía Bảo nhi gia, anh em cụng ly qua không khí.
"Có chí khí, anh ba chắc chắn sẽ dạy em!"
"Thề không moi được ruột già của Khương Nghiệp Thành ra sẽ không bỏ cuộc!"
"Đúng vậy!" Khương Tiểu Bảo hừng hực khí thế nói: "Moi nó ra làm tiêu bản! Ngâm trong Formalin! Sau đó..."
Ở điều kiện bình thường Formalinlà một chất khí có mùi hăng mạnh. Nó là anđehit đơn giản nhất- một dung dịch dùng để ngâm xác.
Khương Mạn nói: "Lòng xào?"
Bạc Hạc Hiên chớp mắt: "Ăn thịt người thì thôi đi."
Khương Tử Mặc: "Cho chó ăn có vẻ ổn hơn."
Khương Mạn gật đầu: "Lại nhớ đến Ngạo Thiên rồi."
Bạc Hạc Hiên ấn ấn thái dương: "Tại sao nhất định phải là ruột già..."
Bởi vì Khương Tiểu Bảo có "ý chí chiến đấu sục sôi", bầu không khí trầm lặng, nặng nề của những ngày này cũng đã dần dần tiêu tan. Trên mặt mọi người đã bắt đầu nở nụ cười nhiều hơn.