Đây là lần đầu tiên Khương Tiểu Bảo nhìn thấy Khương Nhược Lai ở khoảng cách gần như vậy. Cậu ta không dám đến quá gần, nhanh chóng cúi đầu xuống.
“Trông cháu rất giống cô, nhưng tính cách lại rất giống cha cháu.” Giọng của Khương Nghiệp Minh vang lên.
Advertisement
Khương Mạn đứng dậy, chống tay lên xe lăn, lạnh lùng nhìn ông ta: "Ông không cần nói nói khách sáo như vậy. Có lẽ ông cũng biết rõ tôi tới đây vì mục đích gì."
Khương Nghiệp Minh cười khổ: “Ta biết, ta là kẻ có tội, có lỗi với em trai và em dâu, có lỗi với em gái, lại càng có lỗi với các cháu.
Advertisement
"Tôi không quan tâm đến lời sám hối của ông."
Giọng điệu Khương Mạn vẫn lạnh lùng: "Tôi muốn biết sự thật."
Khương Nghiệp Minh gật đầu: "Ta sẽ nói cho cháu biết tất cả những gì mà mình biết."
"Tại sao Khương Nghiệp Thành lại muốn giết cha mẹ tôi?"
Khương Nghiệp Minh nhìn Khương Tiểu Bảo, mím môi nói: "Tiểu Bảo, con hãy đẩy cô con đi dạo một chút quanh đây đi."
Ông ta nói xong lại quay sang Khương Mạn rồi nói tiếp: "Sẽ không rời khỏi tầm mắt của cháu, như vậy đã được chưa?"
Cô gật đầu.
Vốn Khương Tiểu Bảo muốn ở lại nhưng cậu lại không dám mở miệng trong bầu không khí này nên chỉ có thể đẩy Khương Nhược Lai rời đi một cách cẩn thận.
Khương Mạn vẫn dán mắt vào bọn họ, sau khi đợi bọn họ đi xa một chút, cô mới nói: "Hôm qua, Tiểu Bảo đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa ông và con trai cả của ông rồi."
"Cậu ấy cũng đã nói với tôi tất cả rồi."
"Cho nên ông hãy bớt nói những lời vô nghĩa lại, vào vấn đề chính luôn đi."
Khương Nghiệp Minh như bị sét đánh ngang tai, sững sờ tại chỗ: "Tiểu... Tiểu Bảo, đã nghe thấy rồi à?"
Nhìn phản ứng của ông ta, Khương Mạn nhíu mày: "Ông không biết à? Vậy tại sao ông lại đưa cô tôi rời khỏi biệt thự Nam Sơn?"
Khương Nghiệp Minh ổn định lại tâm trạng đang rối bời, tự giễu nói:
“Mấy năm nay nhà bác cả luôn muốn cướp cô của cháu đi.”
“Mỹ Lâm từng gặp bà ấy ở biệt thự Nam Sơn, tối qua sau khi ta và Vân Kỳ nói chuyện, trong lòng cũng không yên tâm, bèn lén cho người đưa cô của cháu đi chỗ khác rồi.”
“Thực tế trong mấy năm nay, bà ấy đều không bao giờ ở một chỗ quá lâu.”
Khương Mạn nheo mắt: “Hôm nay Khương Tiểu Bảo suýt nữa thì chết.”
“Cái gì?” Khương Nghiệp Minh hét lên kinh hãi.
“Điện thoại của nó có phần mềm nghe lén, chiếc đồng hồ trên tay nó có thiết bị định vị.” Giọng điệu Khương Mạn đầy châm chọc: “Chiếc đồng hồ kia nghe nói là do Khương Mỹ Lâm tặng.”