Cô liếc qua kính chiếu hậu, Khương Tiểu Bảo đã hoàn toàn sững sờ, cô nhíu mày: "Mau lên!"
Ở hàng ghế sau, trên người Bảo nhi gia chỉ còn lại chiếc quần lót, trông yếu đuối, đáng thương và bất lực.
Sau khi Arthur kiểm tra từng thứ một, cuối cùng chỉ còn chiếc đồng hồ.
Advertisement
Khương Tiểu Bảo nhanh chóng mặc quần áo vào, giọng đầy ngượng ngùng: "Chiếc đồng hồ này có vấn đề gì sao?!"
"Nó chạy chậm hơn bình thường ba mươi giây."
Advertisement
“Vậy mà em còn có thể nhìn ra à?” Vẻ mặt Khương Tiểu Bảo kỳ quái:
“Chắc là thời gian của anh không đúng, đồng hồ chậm 30 giây cũng có sao đâu?
"Chưa hẳn là như vậy."
Arthur siết chặt tay mình, chiếc đồng hồ vỡ nát.
Khuôn mặt đau đớn của Khương Tiểu Bảo co rúm lại.
Đây là Patek Philippe đó!! Phiên bản giới hạn đó!! Hơn một triệu đó!!
Patek Philippe là hãng đồng hồ đeo tay cao cấp của Thuỵ Sĩ
"Trong chiếc đồng hồ này máy theo dõi."
Khương Tiểu Bảo sững sờ.
Arthur tìm thấy một con chip cực mỏng và cực nhỏ, nghiền nát nó rồi đưa đống linh kiện lại: "Anh còn cần nữa không?"
Khóe miệng Khương Tiểu Bảo giật giật: "Tặng em đấy."
Arthur nhét các linh kiện đó vào trong túi: "Những viên kim cương đính trên đó có vẻ là thật. Em sẽ chúng ra và bán để lấy tiền mua kẹo cho thím ăn."
Khương Tiểu Bảo: "..."
Cậu ta vò đầu, đầu vẫn không thể nào hiểu nổi.
"Vừa có máy nghe lén, máy theo dõi và một sát thủ, em đã đắc tội với ai à!!"
"Em không đắc tội với ai cả. Chỉ là có người không muốn em đưa chị đến gặp cô thôi."
Giọng Khương Mạn lạnh lùng: "Ai tặng chiếc đồng hồ đó cho em?"
"Sao chị biết..." Khương Tiểu Bảo ngập ngừng, sắc mặt tái nhợt: "Là chị hai... Đây là món quà sinh nhật đầu tiên chị ấy tặng cho em."
Đôi mắt Khương Mạn hơi nheo lại.
"Rốt cuộc là tại sao?"
"Chị hai... Chị ấy theo dõi em để làm gì?"
Khương Tiểu Bảo vẫn không thể nào hiểu được, sắc mặt càng ngày càng tái đi.
"Chờ đến khi gặp cô rồi nói." Khương Mạn cụp mắt xuống, hít sâu một hơi.
Hy vọng có thể tới kịp...
Biệt thự Nam Sơn bị che lấp đi.