"Không được để người trong gia đình của em biết, em có thể làm được không?"
“Tại sao lại như vậy?” Khương Tiểu Bảo thắc mắc.
Advertisement
Khương Mạn nhìn thằng bé ngốc nghếch này, có chút do dự.
Không đợi cô kịp trả lời, cậu ta đã tỏ ra mình đã hiểu.
"Em biết, chắc chắn là không muốn gặp chị hai của em! Không sao, em đoán bây giờ chị ấy không còn mặt mũi gặp ai nữa rồi."
Advertisement
Khương Mạn không nhịn được cười.
Bây giờ vẫn chưa khẳng định được Khương Tiểu Bảo có phải là con của cô hay không. Đợi khi gặp được cô và giám định AND thì nói cũng chưa muộn.
Vốn dĩ Khương Tiểu Bảo muốn về biệt thự, nhưng đi được nửa đường thì nhận được điện thoại của Khương Nghiệp Minh bảo cậu ta về nhà.
Vừa vào đến cửa nhà, người giúp việc đưa dép cho anh ta, và Khương Tiểu Bảo vừa đi vào khi nghe thấy giọng nói của Khương Mỹ Lâm.
"Cha! Cha thật sự nên quản lý Khương Tiểu Bảo rồi!"
"Thằng bé không coi ai ra gì. Nó tham gia gameshow gì đó một cách say mê, vì nó mà con đã mất hết thể diện rồi!"
"Nó không thấy mất mặt, nhưng con thì có! Bây giờ còn lên cả thời sự rồi. Bây giờ ai mà không biết nhà chúng ta có một đứa con trai ngốc nghếch như vậy!"
Khương Tiểu Bảo bước vào phòng khách, tăng âm lượng lên:
"Ồ! Em còn nói chả hiểu sao vừa vào nhà đã có mùi thối như vậy thì ra là chị hai đến!"
Cậu ta nói xong liền vênh váo ngồi xuống sô pha, nhéo mũi nói: "Chị hai, chị đã đánh răng chưa? Chẳng lẽ phân chim mấy ngày nay trước chưa rửa sạch à?Oẹ ~ Chị thương em với, em còn muốn hôm nay về sẽ ăn thêm hai bát cơm!"
Nói đến chuyện này, sắc mặt của Khương Mỹ Lâm trở nên vô cùng khó coi. Cô ta bước đến bên cạnh Khương Tiểu Bảo, giơ tay định tát cậu ta.
Cậu ta lập tức nghiêng người lăn sang một bên, lăn đến bên cạnh Khương Nghiệp Minh, bắt đầu mách lẻo: "Cha! Cha nhìn chị hai đi! Chị ấy muốn đánh con!"
“Khương Mỹ Lâm.” Khương Nghiệp Minh đặt tờ báo xuống, lạnh lùng nhìn cô ta: “Nếu còn gây chuyện nữa thì cút ra đi.
“Cha!” Khương Mỹ Lâm tỏ ra khó tin.
Khương Tiểu Bảo đắc ý làm mặt xấu với cô ta.
"Cha, cha đã xem gameshow của con chưa? Con làm tốt chứ! Con còn cứu người nữa, anh cảnh sát còn nói sẽ gửi cờ khen thưởng cho con!"
Khương Mỹ Lâm chế nhạo: "Cứu người, chị thấy mất mặt thì đúng hơn."
Ngay khi cô ta vừa dứt lời, Khương Nghiệp Minh đã đập vỡ tách trà trong tay.
Toàn thân cô ta đông cứng lại, im lặng không dám nói gì nữa.
Khương Tiểu Bảo cũng giật mình. Bao nhiêu năm qua, cậu ta chưa từng thấy Khương Nghiệp Minh tức giận như vậy.
Khương Nghiệp Minh đặt tờ báo sang một bên, cau mày hít sâu một hơi: "Ta đã nhắc nhở con là không được xen vào chuyện của tập đoàn rồi. Xem ra con không hiểu lời ta nói nhỉ."
Vẻ mặt của Khương Mỹ Lâm thay đổi, cô ta cắn chặt môi dưới, nói: "Cha, con tự thấy bản thân mình không làm sai điều gì. Anh cả không hề quan tâm đến chuyện của tập đoàn, tại sao cha phải ép buộc anh ấy?!"