*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cho đến một ngày nọ… Cô ta và bạn trai cãi nhau và chia tay, nhất thời cô không để ý, cửa phòng vốn đã khóa trái lại thì bị người từ bên ngoài mở ra!
Dương Hổ xông đến như một ác quỷ, lao vào đánh cô ta bất tỉnh.
Advertisement
Khi tỉnh lại thì chuyện đã thành ra như thế này, cô ta đã bị Dương Hổ tịch thu tất cả các công cụ liên lạc.
Thậm chí còn xé hết quần áo và trói cô ta lại như một con chó để ngăn cô ta chạy trốn!
Lúc đầu, Lý Hân Nguyệt cũng nghĩ đến việc cầu cứu sự giúp đỡ từ bên ngoài, cô ta cố gắng hét lên để thu hút sự chú ý của mọi người.
Advertisement
Nhưng tòa nhà cũ này được coi là một tòa nhà sắp đổ. Xung quanh bốn phía đều đang thi công và trên tầng tám chỉ còn có một số hộ gia đình.
Mỗi lần, Lý Hân Nguyệt chưa kịp gây ra động tĩnh lớn thì đã bị Dương Hổ ngăn lại và đổi lấy một trận đánh nhừ tử!
Cô ta đã bị giam cầm bảy ngày rồi! Lý Hân Nguyệt đã sử dụng hết các cách có thể, cơ hội cầu cứu lần này có lẽ cũng là lần cuối cùng...
Hai ngày qua cô ta tỏ ra rất ngoan ngoan, Dương Hổ buông lỏng cảnh giác, cộng thêm anh ta hút thuốc xong rồi lại uống rượu nên mới để cho Lý Hân Nguyệt dùng điện thoại để đặt đồ ăn và tiện ship thuốc lá tới.
Tuy nhiên, trong suốt quá trình này, anh ta vẫn luôn theo dõi Lý Hân Nguyệt để phòng trừ cô ta báo cảnh sát.
Tiền mua thuốc lá cũng là của cô ta, vốn Dương Hổ mắc nợ cờ bạc nên nghèo không có một xu dính túi. Đó là lý do tại sao Lý Hân Nguyệt mới dám tận dụng cơ hội để cầu cứu!
Trận đòn vẫn tiếp tục, Lý Hân Nguyệt ôm đầu, cuộn tròn trên mặt đất để cố gắng bảo vệ những bộ phận dễ bị tổn thương trên cơ thể.
Nhưng rất đau… Thật sự rất đau, thật sự rất đau... đau đến mức sắp chết rồi...
Dương Hổ lại bắt đầu phát điên rồi, anh ta trút nỗi hận thù thế gian và phụ nữ lên cơ thể của cô ta...
Tiếng xích cọ vào đất xen lẫn tiếng van xin của người phụ nữ.
"Đồ đĩ, thấy tên shipper giao đồ ăn đẹp trai nên không thể nhịn nổi nữa phải không? Con đĩ, tôi đánh chết cô.."
Lý Hân Nguyệt thở thoi thóp bị anh ta túm tóc lôi vào phòng vệ sinh, nước mắt lưng tròng nhưng cô ta chẳng còn sức để khóc nữa...
Ánh sáng của thế giới đang vụn vỡ và mờ dần trước mắt cô, đôi mắt của cô ngày càng nặng trĩu, hy vọng duy nhất còn lại đang từ từ sụp đổ.
Cô ta không hiểu tại sao Dương Hổ lại đối xử với mình như thế này…
Cô ta không hiểu tại sao một người sống tốt và chăm chỉ làm việc như mình lại gặp phải chuyện như vậy…
Cô ta không hiểu... tại sao thế giới này lại như vậy...
Cứu tôi… Ai đó cứu tôi với...
Cô ta thực sự không muốn chết...
Đám người Khương Vân Sênh không hề rời khỏi khu dân cư, bọn họ dừng lại ở một góc mà từ trên tầng tám không thể nhìn thấy được.
Khi PD đang định hỏi, Khương Vân Sênh lập tức che camera lại.
"Tắt livestream! Ngay lập tức!"