*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Tôi là chị hai của nó, tôi không thể thì lẽ nào cô có thể à?" Khương Mỹ Lâm chế giễu.
"Cậu ấy đã thành niên rồi, có quyền lựa chọn của riêng mình. Đừng nói cô là chị hai của cậu ấy, cho dù cô là cha mẹ của cậu ấy thì cũng không thể quyết định thay cậu ấy được."
Advertisement
Khương Mạn nói lên sự thật: "Cô đã cưỡng bức đưa người đi trái với ý muốn của người trong cuộc. Tôi nghi ngờ rằng cô có ý định giam cầm và hạn chế quyền tự do cá nhân bất hợp pháp đối với Khương Tiểu Bảo."
"Trong vòng một phút hãy thả người ra, nếu không chúng tôi sẽ báo cảnh sát."
"Báo cảnh sát?! Cô nghĩ tôi sợ à?" Khương Mỹ Lâm dường như nghe thấy câu chuyện cười.
Advertisement
Khương Mạn nhìn cô ta với ánh mắt giễu cợt: "Báo cảnh sát, cũng không sợ, vậy xem ra lai lịch cũng không tầm thường. Vậy hãy cho cư dân mạng thấy xuất thân của cô quyền thế như thế nào đi, khiến mọi người được mở mang tầm mắt đi. "
Sau khi nói xong, cô nói với A Tam: "A Tam, hãy giữ vững máy quay, nhớ zoom vị tiểu thư xinh đẹp này to lên một chút để cư dân mạng nhớ rõ mặt cô ta."
"Anh hai, hãy nhìn đồng hồ, đến giờ thì chúng ta sẽ báo cảnh sát."
Khương Mạn hoàn toàn không cho Khương Mỹ Lâm có cơ hội nói xen vào.
Sau khi Khương Mỹ Lâm nhìn thấy camera, mặt biến sắc, vô thức che mặt lại.
Cô ta không phải người không quan tâm đến thể diện như Khương Mạn. Cô ta cũng biết một khi những lời mình vừa nói bị phát sóng, nếu có người phát hiện ra thân phận của cô thì sẽ gây ra nhiều phiền phức không đáng có!
Bây giờ cô ta đang đoạt quyền, nếu như vì chuyện này mà ảnh hưởng đến cổ đông và gây mất uy tín, vậy thì sẽ lợi bất cập hại!
"Ai cho phép các người livestream! Tắt máy quay đi!"
Khương Vân Sênh nhìn đồng hồ: "Đã ba mươi giây trôi qua."
Khương Mạn cười không nói gì
Vẻ mặt của Khương Mỹ Lâm cực kỳ khó coi.
"Mười, chín, tám, bảy..."
Khương Mỹ Lâm cay đắng nói: "Thả người ra!"
Ngay khi Khương Tiểu Bảo được thả ra, cậu ta lập tức chạy đến nấp sau lưng Khương Mạn, không quên làm mặt xấu với chị hai mình.
Mặt Khương Mỹ Lâm tái đi vì tức giận, đang định đưa người rời đi, khi đi ngang qua Khương Tiểu Bảo, cô ta lạnh lùng nói: "Nếu em không muốn bị đuổi ra khỏi nhà thì hãy mau chóng quay về! Bớt làm mất thể diện lại! "
Khương Tiểu Bảo bĩu môi, lẩm bẩm nói: "Chị hai, chị hù dọa ai vậy, cha còn chưa nói gì thì cũng không đến lượt chị lên tiếng!"
Khương Mỹ Lâm vô cùng tức giận, một Khương Tiểu Bảo là quá đủ rồi!
Khương Mạn nở nụ cười, đôi khi thằng nhóc này cũng rất đáng yêu.
“Cô đừng đắc ý quá sớm.” Khương Mỹ Lâm trừng mắt nhìn Khương Mạn.
“Tôi đắc ý thì cô có thể làm gì tôi?” Khương Mạn cười nhạo: “Dù sao việc kinh doanh của tập đoàn nhà tôi cũng đang ngày càng đi lên, chưa hè bị chiếm lấy.”
"Cô!"