Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp

Chương 43




#duangduangduang~ Ảnh nam thần Diệp tại sân bay quốc tế Ma Đô có rồi, quả thật là theo bước chân của vợ con mà!#

[Tôi đã ở sân bay khi đọc tin tức mới, đọc xong cảm thấy vui quá trời! Không ngờ rằng lại nhìn thấy một anh đẹp trai hào quang tự mang bgm* đang kéo một chiếc vali, đeo kính râm. Tôi phải nhìn thêm mấy lần liền vì đẹp trai quá, cuối cùng càng nhìn càng thấy quen mắt, vốn là tôi cũng chưa nghĩ ngay ra được nhưng đúng lúc thấy trong bình luận có người đang nói có khả năng Diệp Hoài Cẩn cũng đang ở sân bay. Thế là tôi nhận ra anh đẹp trai này là ai ngay, còn không phải là Diệp Hoài Cẩn sao?

*Bgm: Background music. Câu này có ý nghĩa để cảm thán về nhan sắc của nhân vật, chẳng hạn như trong video về một người đẹp trai/ xinh gái và có kết hợp thêm nhạc nền thì người xem sẽ cảm thấy nhan sắc đó càng bùng nổ hơn.

Hahaha~ Đúng là giống hệt như cư dân mạng nói, Diệp Hoài Cẩn đang đuổi theo bước chân của vợ con.

Có lẽ họ sợ bị vây quanh nên mới chia thành hai chuyến bay nhỉ? Thật ra chúng tôi không để ý đâu mà, chúng tôi còn mong cả nhà họ có thể xuất hiện trước mắt chúng tôi nhiều hơn ấy chứ!

Cuối cùng tôi sẽ đăng vài tấm đẹp trai của Diệp Hoài Cẩn, thật sự rất đẹp trai~]

####

Sau khi bài đăng này được tung ra, từng cư dân mạng ở bài đăng ban đầu đều chạy đến tham gia hóng chuyện tiếp theo. Đối với các cư dân mạng mà nói thì đúng là chuyện cần tìm mất công sức bao nhiêu cũng chẳng tìm thấy, bây giờ lại tự đến mà chẳng mất tí công sức nào.

Vừa đến thì họ đã vội vã bình luận rồi.

“Quả nhiên là nam thần Diệp bị người ta tìm ra rồi, anh có trốn thế nào cũng không trốn thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của cư dân mạng đâu!”

“23333~ Nam thần nói: Tôi cũng rất bất lực, khiêm tốn thế rồi mà còn bị phát hiện ra.”

“Thế này là nam thần định đi nghỉ ở đâu với người nhà à? Tò mò quá…”

“Tôi biết mấy tháng tới, trừ “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” ra thì nam thần không có lịch trình nào nữa, mong là nam thần đừng ẩn dật đến nỗi khiến tất cả mọi người đều không tìm thấy anh ấy như mấy năm trước.”

“Thế nên chủ thớt ơi, cô để ý tiếp xem nam thần đi vào cửa kiểm tra an ninh nào?”

“Xuất hiện ở bên ngoài thì mọi người cũng để ý nhiều hơn, tôi thấy ở ngoài cặp sinh ba dễ nhận ra nhất, chắc chắn nam thần đi tìm vợ con, mọi người biết họ ở đâu thì có lẽ nam thần cũng ở đó.”

“…”

Bình luận càng ngày càng nhiều, tầm mắt cư dân mạng đều dồn vào cả nhà Diệp Hoài Cẩn.

Còn tổ chương trình đã từ bỏ sửa chữa khi thấy dư luận ngày một lệch hướng rồi.

Dù rằng độ nổi tiếng của Chu Vãn khá ổn nhưng vẫn kém so với độ nổi tiếng của Diệp Hoài Cẩn.

Thấy cuộc thảo luận trên mạng ngày một nóng, tổ chương trình đã bắt đầu suy nghĩ đến chuyện có cần công bố chuyện vợ của Diệp Hoài Cẩn là Mục Nhan đang quay chương trình hay không.

Dù sao thì với độ nổi tiếng hiện tại của gia đình Diệp Hoài Cẩn, có lẽ vừa tung tin ra thì tất cả ánh mắt của mọi người đều sẽ đổ dồn vào chương trình của họ.

Nhưng mà họ cần quan tâm đến suy nghĩ của Diệp Hoài Cẩn, yêu cầu ban đầu của Diệp Hoài Cẩn là muốn tổ chương trình “bảo vệ” cho Mục Nhan thật tốt.

Mà chưa đợi tổ chương trình đưa ra quyết định thì trên mạng đã có tin mới.

Mấy nhân viên công tác phụ trách tuyên truyền của tổ chương trình đã nhanh chóng đánh hơi được tin tức.

Sau đó mới biết sân bay tại Thái Lan có Chu Vãn, Mục Nhan và cặp sinh ba đã bị chụp được.

Vì cùng một nơi nên thông tin của hai người đều được công bố trên mạng, nhưng nhiều chủ đề vẫn xoay quanh Mục Nhan và cặp sinh ba.

Các nhân viên công tác cũng nhân tiện xem vài bình luận.

“Ha ha ha~ Cuối cùng phát hiện ra rồi! Hóa ra là Thái Lan.”

“Dạo này Thái Lan nổi lắm, trước cũng có một chương trình truyền hình quay ở Thái Lan, giờ thì Chu Vãn và cả nhà Diệp Hoài Cẩn đến Thái Lan.”

“Chu Vãn đến Thái Lan vì có lịch trình gì đó nhỉ! Còn gia đình Diệp Hoài Cẩn thì đương nhiên là đi du lịch rồi.”

“Tấm ảnh bị chụp của vợ nam thần, mặc dù cô ấy đeo kính râm nhưng đúng là nhìn vào sẽ khiến cho người ta có cảm giác rất đẹp, rất có cảm giác.”

“Tôi không mong cái khác, chỉ mong khách du lịch ở Thái để ý đến cặp sinh ba một chút, chụp vài tấm ảnh cho chúng tôi xem!”

“…”

Đọc mấy bình luận xong, các nhân viên công tác quay mặt nhìn nhau.

Tốc độ tìm tin tức của cư dân mạng nhanh quá.

Họ không thể ngờ rằng ở Thái Lan mà lại bị chụp nhanh thế.

Trước đây không ai chú ý có lẽ còn tốt nhưng bây giờ rất nhiều người đều biết Mục Nhan và cặp sinh ba ở Thái Lan, như vậy thì chắc chắn vài vị khách du lịch đến từ Trung Quốc sẽ quan tâm.

Như vậy có mục tiêu là cặp sinh ba thì càng dễ bị lộ, có thể nói bắt là trúng~

Xem ra chuyện quay chương trình lần này không giấu được nữa rồi.

Nếu đã không giấu được, vậy thì không cần suy nghĩ những bận tâm lúc trước nữa, cứ quyết định công khai đi!

Nếu đã muốn công khai thì phải bàn bạc xem làm thế nào để giành được sự quan tâm lớn.

Nghĩ vậy, các nhân viên công tác đã quyết định gọi điện thoại để bàn bạc cụ thể với hai người đại diện là Hướng Thiên và Hải Dương.

Khi Hải Dương nhận được điện thoại thì đoàn người của họ đang trên đường đến khách sạn.

Mặc dù Thái Lan được xem như một đất nước du lịch nhưng trên thực tế vấn đề giao thông lại không quá tiện lợi, vì thế từ sân bay đến trung tâm Phuket cũng cần khoảng hơn một tiếng.

Vì thế Mục Nhan cũng nghe rõ mồn một nội dung cuộc nói chuyện giữa Hải Dương và tổ chương trình.

Nhìn ba cậu nhóc bên cạnh mình một lần nữa, Mục Nhan thầm lắc đầu bất lực.

Ba cậu nhóc đúng là xuất chúng quá, vì thế khi xuất hiện trước mặt công chúng sẽ rất dễ bị chụp được.

“Mẹ ơi, nhà bên ngoài thấp quá!”

“Với lại không đẹp nữa.”

“Chỗ mình đến cũng như thế ạ?”

Ba cậu nhóc tò mò nhìn Mục Nhan, rõ ràng trong giọng nói có vẻ thất vọng ngay sau khi quan sát cảnh tượng bên ngoài xe.

Còn tưởng Thái Lan đẹp lắm cơ! Kết quả trông chẳng đẹp như trong tưởng tượng.

Nghe chúng nói, Mục Nhan hoàn hồn rồi nhìn tòa nhà thép thấp bé bên ngoài, sau đó cô giải thích cho ba cậu nhóc theo một góc độ khác với giọng nói nhẹ nhàng: “Chúng ta đến đây chủ yếu là để trải nghiệm cảm giác khác khi ở nhà. Dù rằng nhà họ không đẹp nhưng phong cảnh nơi đây của họ rất đẹp, không phải các con rất thích biển sao? Biển ở đây đẹp lắm…”

Giọng nói nhẹ nhàng của Mục Nhan và cảnh tượng được miêu trong trong lời nói của cô bỗng chốc dời sự chú ý của ba cậu nhóc, ngay lập tức chúng há miệng nói muốn ngắm biển, đương nhiên là Mục Nhan cũng đồng ý.

Sau đó chúng lại tiếp tục ngắm nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ để xem rốt cuộc có gì khác với trong nước.

Mà vào lúc này, Hải Dương cũng đã nói chuyện với tổ chương trình xong, anh ta quay đầu sang nhìn Mục Nhan rồi nói: “Bên tổ chương trình muốn nhân cơ hội này tiện thể công khai chuyện cô quay chương trình, tôi thấy được, cô thấy sao?”

Hải Dương nghĩ rằng có thể nói thời cơ bây giờ đã chín muồi, hiện tại công bố thì tỷ suất người xem có lợi cho chương trình và cũng có lợi với Mục Nhan.

“Được.” Mục Nhan đáp, dù sao thì sau khi quay xong tập này, chương trình cũng sẽ phải tuyên truyền, nếu công bố có lợi với chương trình thì bây giờ công bố luôn cũng được.

“Vậy tôi sẽ bàn bạc với bên anh Diệp một chút để chuẩn bị ngay.” Hải Dương thấy Mục Nhan đồng ý thì cũng không khỏi vui vẻ trong lòng, anh ta lập tức nói.

“Cậu cứ làm đi!” Mục Nhan đáp, cô không hiểu những chuyện này, người chuyên nghiệp nói gì thì cô làm cái đó thôi.

Thấy thái độ hờ hững của Mục Nhan, Hải Dương cũng lấy làm vui, điều này có nghĩa là Mục Nhan tin tưởng anh ta, càng khiến anh ta hăng hái khi làm việc.

Anh ta sẽ làm thật cẩn thận!

Sau đó Hải Dương tràn trề hào hứng gọi điện thoại bàn bạc.

Mục Nhan mỉm cười khi thấy vẻ tích cực của Hải Dương.

Sau chuyến hành trình hơn một tiếng, chiếc xe của đoàn Mục Nhan đã tiến vào một khách sạn năm sao.

Cảm xúc thất vọng ban đầu của ba cậu nhóc đã khôi phục lại bình thường lúc đi qua biển Patong, bây giờ khi đến khách sạn năm sao thì chúng đã hứng khởi lên rồi.


Khách sạn này đẹp quá!

Sau khi đến trạm trung chuyển, đoàn Mục Nhan gặp đoàn Chu Vãn đã đến trước họ.

Thấy đoàn Mục Nhan, mắt Chu Vãn lóe lên nhưng lại đi thẳng đến.

Thấy bóng dáng Chu Vãn đi đến, sắc mặt Hải Dương không đổi, làm người ta có cảm giác vẻ thất thần của anh ta khi trước chỉ là ảo giác.

Vốn vì có duyên xem rất nhiều phim của Chu Vãn nên ấn tượng của Mục Nhan về Chu Vãn khá ổn, nhưng cũng vì Hải Dương nên khi thấy Chu Vãn thì cô đã không còn cảm xúc quá lớn, tuy nhiên lịch sự trên mặt thì vẫn cần thiết.

“Xin chào, tôi là Chu Vãn.” Chu Vãn nói một cách tự nhiên hào phóng khi đứng trước mặt Mục Nhan.

Dù rằng trong lòng hơi không vui vì biết độ nổi tiếng khi mình tham gia chương trình này sẽ bị đối phương cướp mất, nhưng cô ta chỉ đành giấu tâm trạng này đi khi đối diện với Mục Nhan thôi.

Còn chuyện xã giao có lệ thế này không thành vấn đề với Chu Vãn.

“Xin chào, tôi là Mục Nhan.” Mục Nhan bắt tay với Chu Vãn, cô cũng mỉm cười nhẹ, nhưng mà nụ cười có chút xa cách, khác với khi nhìn mấy người Văn Sâm lần trước.

Đương nhiên Chu Vãn nhận ra, cô ta len lén nhìn Hải Dương một cái, trong lòng căm hận vô cùng. Vì cô ta tin rằng nếu không phải vì Hải Dương, cô ta sẽ không phải gặp tình cảnh thế này, rất có khả năng là do Hải Dương đã nói gì đó với Mục Nhan rồi.

Nhưng dù cô ta biết rõ trong lòng thì cũng chẳng làm gì được, một là phía sau Mục Nhan có chỗ dựa vững chắc, hai là bây giờ có người quay phim đang quay.

Cô ta tham gia chương trình giải trí là để tích luỹ danh tiếng chứ không phải hủy hoại danh tiếng.

Nghĩ như vậy, Chu Vãn bèn chủ động nói tới chủ đề khác, cụ thể là về cặp sinh ba.

“Bọn chúng trông đẹp trai quá, lại còn ngoan ngoãn nữa!” Chu Vãn nhìn cặp sinh ba, vừa cười vừa khen ngợi. Nhan sắc cặp sinh ba đúng là cực kỳ đẹp đẽ rạng ngời, vì thế cô ta khen không áp lực tí nào.

“Lúc nghịch thì cũng nghịch lắm.” Mục Nhan cười, sau đó nhìn ba cậu nhóc: “Cảm ơn lời khen của dì đi.”

“Cảm ơn dì ạ~” Ba cậu nhóc giòn giã nói.

Nói xong, Diệp Vũ Thánh gãi đầu, sau đó nói: “Mẹ ơi, cái dì này quen mắt quá! Giống như từng gặp ở đâu ý.”

“Trên TV.” Diệp Vũ Hành lập tức đáp.

Lúc này, Diệp Vũ Thánh mới nhận ra: “Con nhớ ra rồi, con từng thấy dì trong bộ phim trước đây mẹ hay xem, thế là dì giống bố ạ?”

“Ừm.” Mục Nhan gật đầu.

Mục Nhan gật đầu xong thì ba cậu nhóc đều tò mò nhìn Chu Vãn.

Chu Vãn nghe thấy Mục Nhan đu phim mình đóng thì rất vui mừng nhưng ngay sau đó lại vui quá hóa buồn.

“Mẹ ơi, dì không đẹp như trên TV!” Diệp Vũ Thánh nhìn mãi rồi đột nhiên thốt ra một câu như vậy.

Mục Nhan nghe vậy thì sững người, sau đó nói ngay: “Vũ Thánh, con không được nói thế, xin lỗi dì ngay.”

“Con nói sự thật thôi mà!”

Mục Nhan: “…”

——Nói liều chứ thật cái gì hả!

Còn Hải Dương đứng gần phía sau Mục Nhan thầm like một cái cho Diệp Vũ Thánh trong lòng.

Cục cưng, chú cảm ơn con.

Nét mặt Chu Vãn cứng đơ, sau đó cô ta xua tay: “Không sao, trẻ con mà!”

Diệp Vũ Thánh thấy mẹ vẫn nhìn mình, sau đó cậu biết điều nói với Chu Vãn: “Dì ơi, cháu xin lỗi, cháu không nên nói ra câu bất lịch sự như thế.”

Đừng có nghĩ cậu bé nhỏ mà không nhận ra cái gì, rõ ràng mẹ không thân thiết gì với dì này, còn chú Hải Dương cũng cười khi cậu nói câu đó kia kìa!

Nhưng câu ấy hơi bất lịch sự thật, nếu mẹ đã nói vậy thì cậu chỉ đành xin lỗi thôi.

“Không sao.” Chu Vãn cười gượng, tiếp tục nói.

Thấy Diệp Vũ Thánh xin lỗi, dù là Mục Nhan có điều muốn nói nhưng cũng biết không nên nói trước mặt Chu Vãn, cô xoa đầu Diệp Vũ Thánh rồi khen cậu một câu “ngoan”.

Nhưng cũng vì chuyện xen giữa này nên sau đó Chu Vãn cũng không biết nên nói về chủ đề gì nữa.

Đúng lúc xe chuyên chở của khách sạn đi đến phá tan sự ngượng ngùng này.

Lên xe chuyên để đi dạo của khách sạn, vì tò mò về cảnh trong khách sạn nên ba cậu nhóc cứ hào hứng nói về các cảnh đẹp nhìn thấy trong khách sạn với Mục Nhan bên cạnh.

Chu Vãn vừa biết điều lại vừa quá ngượng với tình huống vừa rồi nên cũng không nói chen.

Nhưng mà sau khi nhìn ngũ quan tinh xảo lộ ra sau khi tháo kính râm xuống của Mục Nhan, cô ta không khỏi thầm cảm thán trong lòng.

Vợ ảnh đế Diệp đúng là xinh đẹp như trên mạng truyền nhau, ít nhất thì đẹp hơn một chút so với sao nữ đương nổi như cô ta, nhất là làn da trắng ngần mịn màng trông như mới ngoài hai mươi.

Sau đó cô ta nghĩ tới người chồng cực phẩm Diệp Hoài Cẩn của Mục Nhan và cặp sinh ba rạng ngời cạnh cô, sâu trong mắt Chu Vãn mang theo vài sự khác thường khi nhìn Mục Nhan.

Cô ta nhìn cuộc đời của Mục Nhan thôi cũng thấy ngưỡng mộ và ghen tị!