Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp

Chương 4




Sáng sớm hôm sau, khi Mục Nhan tỉnh dậy, cô không khỏi sờ eo mình, có chút đau nhức.

Nghĩ đến tình cảm mãnh liệt tối qua, trên mặt cô hiện lên một vệt ửng hồng, sau đó đứng dậy trực tiếp đi xuống nhà.

Vừa bước xuống, ba đứa nhỏ lập tức chạy đến.

“Mẹ ơi, bố vào bếp!”

“A a a a ~~ mẹ, con không muốn ăn bữa sáng bố làm.”

“Mẹ, con muốn ăn đồ mẹ nấu.”

Ba đứa nhóc lần lượt nói.

Đồ của bố nấu không thể nào so sánh với của mẹ!

Đã từng ăn qua đồ ăn ngon, lại phải ăn đồ bố nấu, thật sự không thể chịu nổi.

Sau khi ba đứa nhỏ bị Diệp Hoài Cẩn thô bạo đánh răng rửa mặt buổi sáng, lại nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn tiến vào phòng bếp, biểu cảm của tất cả đều giống như trời sập.

Đặc biệt là anh hai Diệp Vũ Triết, cậu chỉ cảm thấy toàn bộ thế giới đều đen tối.

Trên thế giới này, chỉ có đồ ăn ngon là không thể phụ lòng!

Mục Nhan nhìn dáng vẻ quá mức sợ hãi của ba đứa nhỏ, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ.

Chuyện như vậy, thỉnh thoảng sẽ xảy ra mỗi khi Diệp Hoài Cẩn ở nhà.

Khả năng nấu nướng của Diệp Hoài Cẩn không được tốt lắm, nhưng vẫn ở mức bình thường, đáng tiếc khẩu vị của ba đứa nhỏ đã bị mình bồi dưỡng.

Sau khi ho nhẹ một tiếng, Mục Nhan trực tiếp mở miệng: “Đây là bố đang làm bữa sáng tình yêu cho các con, hơn nữa chẳng mấy khi mẹ được nghỉ ngơi, không cần phải nấu cơm, chẳng lẽ các con không muốn mẹ được nghỉ ngơi sao?”

Mục Nhan vừa nói như vậy, trên mặt ba đứa nhỏ mặc dù có chút không tình nguyện, nhưng cũng không nói gì nữa.

Tuy nhiên, chúng vẫn nhủ thầm trong lòng: Dưới những món ngon mẹ làm, hương vị bố nấu đã bị lãng quên từ lâu.

Nhìn dáng vẻ miễn cưỡng của ba đứa nhỏ, Mục Nhan mỉm cười, trực tiếp dẫn bọn chúng tiến vào phòng bếp.

Lúc đi ngang qua, cô nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn làm trứng trần nước sôi đâu vào đấy, mấy bát cháo trắng để nguội cùng rau trộn đã được đặt ở bàn bên cạnh.

Có thể nhìn ra được, Diệp Hoài Cẩn đã bỏ rất nhiều công sức.

Thấy Mục Nhan đi đến, Diệp Hoài Cẩn cười khẽ: “Dậy rồi à? Vừa kịp lúc ăn sáng.”

Trước đây đều là vợ mình chuẩn bị bữa sáng, khó khăn lắm anh mới có thời gian ở nhà, đương nhiên phải xum xoe cống hiến, mặc dù anh nấu không ngon bằng cô, nhưng tốt xấu gì cũng là tâm ý của anh.

“Vâng.” Mục Nhan đáp, khóe miệng cô cong cong.

Hai người cùng nhau tiến vào phòng ăn, ba đứa nhỏ đã ngồi chờ trên vị trí của mình, tuy nhiên ba cái đầu nhỏ đang chụm đầu thì thầm điều gì đó, vừa thấy bọn họ đến thì tách ra, sau đó nhìn quả trứng trần trên tay Diệp Hoài Cẩn, cả ba nhất trí lộ ra biểu cảm ghét bỏ.

“Không đẹp bằng của mẹ, bên rìa còn bị cháy, đánh giá kém! Bố phải cố gắng nhiều hơn!” Anh cả Diệp Vũ Thánh và em út Diệp Vũ Hành còn chưa nói gì, anh hai Diệp Vũ Triết đã vội vàng mở miệng đánh giá.

Hừ hừ, rõ ràng mẹ nấu ăn ngon như vậy, vì sao phải để bố làm! Nhưng nếu mẹ muốn nghỉ ngơi, như vậy chỉ có thể hy vọng bố nỗ lực cải thiện khả năng nấu nướng của mình mà thôi.

Nghe vậy, Diệp Hoài Cẩn tiến lên, liếc xéo Diệp Vũ Triết rồi nói thẳng: “Vậy con cứ việc uống cháo đi.”

“Không!” Diệp Vũ Triết lập tức từ chối: “Miễn cưỡng có thể ăn được.”

Dứt lời, cậu liền vươn đũa gắp một quả trứng trần vào chiếc bát ở trước mặt mình.

Mặc dù khó coi, cũng hơi khó ăn một chút, nhưng tốt xấu gì vẫn có ăn, có còn hơn không.


Thấy đồ tham ăn Diệp Vũ Triết đã thất bại, anh cả và em út nhìn thoáng qua ông bố đang mỉm cười nhà mình, đối diện với ánh mắt sâu xa của anh, chúng yên lặng cúi đầu bắt đầu ăn.

Nhìn cảnh tượng này, Mục Nhan mỉm cười bất đắc dĩ.

Lại nói, mặc dù thời gian cô trông coi ba đứa nhỏ tương đối nhiều, nhưng Diệp Hoài Cẩn mới là người hiểu rõ nhược điểm của các bé hơn, cũng khiến cho bọn chúng không dám làm càn!

Ăn sáng xong, Diệp Hoài Cẩn nhận thầu công việc rửa bát, ba đứa nhỏ nhất trí dựa vào người Mục Nhan làm nũng.

“Mẹ ơi, sau này mẹ chỉ nghỉ ngơi vài lần như vậy thôi được không?” Anh hai Diệp Vũ Triết ngồi bên cạnh Mục Nhan, lắc cánh tay cô rồi nói.


“Được nha, nhưng các con cũng phải đồng ý với mẹ, sau này không thể ghét bỏ cơm bố nấu.” Mục Nhan nhìn ba đứa nhỏ và nói thẳng: “Trẻ con không thể kén cá chọn canh, nếu sau này mẹ không có nhà hay bận việc gì đó, không phải các con vẫn sẽ ăn cơm bố nấu hay sao.”

Sắp tới có thể bọn chúng sẽ tham gia “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”, cô cũng nên chuẩn bị tốt tâm lý cho mấy đứa con trai mới được, tối hôm qua đã bàn bạc với Diệp Hoài Cẩn, hai người dự định hôm nay sẽ nói cho các con, lát nữa rốt cuộc nên nói thế nào đây?

Hơn nữa, trong ba đứa nhỏ nhà mình, ngoại trừ anh cả tương đối hoạt bát hơn, hai nhóc còn lại đều lười biếng.

“Mẹ không ở nhà thì không sao, nhưng mẹ ở nhà thì phải được ăn ngon.” Diệp Vũ Thánh lập tức giơ tay và nói.

Cũng không phải cậu ghét bỏ đồ ăn bố nấu! Mà rõ ràng có thức ăn ngon hơn, tất nhiên cậu sẽ muốn ăn ngon.

“Đúng đúng.” Diệp Vũ Triết rất tán thành lời nói của anh cả nhà mình, Diệp Vũ Hành cũng gật gù cái đầu nhỏ theo.

Hiếm khi nhìn thấy ba tên nhóc này đồng lòng như vậy.

Hoá ra gốc rễ nằm ở đây!

Trong lòng Mục Nhan có chút bất đắc dĩ, vì sao con trai mình còn nhỏ tuổi như vậy mà lại tinh quái đến thế?

Lúc này, Diệp Hoài Cẩn cũng đã hoàn thành công việc của người chủ gia đình quay về phòng khách, vừa bước vào đã nhìn thấy ba đứa nhóc vây chặt lấy người vợ thân yêu của mình.

Ừm, mặc dù đấy là con trai mình, nhưng thoạt nhìn vẫn có chút chướng mắt như vậy.

Ngay sau đó, anh tiến lên ôm con trai út vào lòng, rồi ngồi xuống bên cạnh Mục Nhan.

Thấy thế, Diệp Vũ Triết nhanh chóng hành động, chui vào lòng Mục Nhan.

Mặc dù vòng tay của bố rất ấm áp, nhưng được mẹ mềm mại thơm tho ôm vẫn tốt hơn.

Về phần anh cả Diệp Vũ Thánh, cậu nhìn trái nhìn phải, tròng mắt xoay chuyển, trực tiếp chuẩn bị chen vào giữa chỗ ngồi của Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan.

Hai đứa em mỗi người chiếm một, như vậy cậu đành phải chiếm cả hai.

Nhưng vào lúc này, bàn tay còn lại của Diệp Hoài Cẩn lập tức xách Diệp Vũ Thánh lên: “Ngồi đây với bố.”

Diệp Vũ Thánh: “...”

—— Để cậu ngồi giữa không tốt hơn sao?


Nghĩ đến đây, cậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Hoài Cẩn bằng ánh mắt lên án.

Diệp Hoài Cẩn thì sao! Anh cầm điều khiển từ xa chọn chương trình, không thèm phân phát một chút ánh mắt nào cho con trai cả thân yêu của mình.

Lúc này, Diệp Hoài Cẩn đã lựa chọn gameshow của Mango TV, sắp tới sẽ có chương trình “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”.

Sau đó trực tiếp click mở tập đầu của mùa năm lên xem.

Thấy Diệp Hoài Cẩn lựa chọn chương trình này, Mục Nhan đưa mắt nhìn anh, phần nào hiểu được cách làm của anh.

Mà từ lúc mở TV, ánh mắt của ba đứa nhóc ở trong lòng hai người đã bị chương trình trên TV thu hút, bởi vì chúng nhìn thấy những người bạn trạc tuổi mình.



Cùng lúc đó, khi xem chương trình, ba cái đầu nhỏ cũng chụm lại thầm thì.

“Thật nhiều bạn nhỏ.”

“Có cả em gái kìa.”

“Thế nhưng phải giao lại đồ chơi.”

“Còn có thể làm thuyền nhỏ nha.”

Nhìn bọn nhỏ thảo luận hăng say đến vậy, ánh mắt Diệp Hoài Cẩn chợt lóe lên, sau đó anh nói: “Bố đưa các con tham gia chương trình này được không?”

Nhìn dáng vẻ hứng thú của bọn nhỏ như vậy, chắc hẳn sẽ đồng ý đi!

“Không, không muốn đi.” Diệp Vũ Thánh vô cùng khí phách nói trước.

“Đúng vậy, chỉ đi với bố, không được ăn ngon.” Diệp Vũ Triết trả lời một cách tiêu chuẩn.

“Còn muốn tịch thu đồ chơi của con.” Diệp Vũ Hành cũng lập tức nói theo.

Diệp Hoài Cẩn cảm thấy kết quả này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mình, anh liếc nhìn Mục Nhan đang ngồi xem náo nhiệt ở bên cạnh rồi tiếp tục nói: “Thời gian tới mẹ các con sẽ rất bận rộn, không thể trông chừng các con mỗi ngày, nếu mấy đứa không theo bố tham gia chương trình thì bố cũng chỉ có thể đưa mấy đứa đến nhà ông bà nội, bà nội đã chuẩn bị sẵn cho các con rất nhiều quần áo mới!”

Diệp Hoài Cẩn vừa dứt lời, sắc mặt ba đứa nhỏ cùng lúc trở nên hoảng loạn!

Sau đó trăm miệng một lời nói: “Không muốn đến nhà ông bà nội!”

“Vậy các con có muốn cùng bố tham gia chương trình này không?” Diệp Hoài Cẩn lại kiên quyết hỏi thêm lần nữa.

“Đi thì đi, không phải chỉ tham gia chương trình thôi sao.”

“Đến lúc đó, bố nhớ phải nấu cơm ngon một chút.”

“Con tình nguyện không có đồ chơi, cũng không muốn trở thành món đồ chơi.”

Ba đứa nhỏ lần lượt nói, lập tức nhất trí thay đổi ý kiến.

Mục Nhan ngồi bên cạnh nhìn thấy vậy thì không biết nên khóc hay nên cười, cô không ngờ Diệp Hoài Cẩn sẽ lấy mẹ chồng ra để uy hiếp ba đứa nhỏ.

Kỳ thực, mẹ chồng cô không đến mức đáng sợ như vậy, nhưng vì bà chỉ sinh được một người con trai là Diệp Hoài Cẩn, thế nên rất thèm khát cháu gái, sau khi biết cô mang thai thai ba, bà đã vô cùng vui vẻ, kết quả cả ba đều là cháu trai.

Nhưng dù là như thế, cũng không thể tránh khỏi sự nhiệt tình của mẹ chồng cô dành cho “cháu gái”.

Nhân lúc ba đứa nhóc này đều còn nhỏ, diện mạo vô cùng tuấn tú, mỗi lần đến nhà bà nội, bọn nhỏ đều sẽ bị ép mặc thử quần áo con gái.

Trước kia thì không sao, nhưng sau này khi ba đứa nhỏ đã biết phân biệt nam nữ, nhất định là ghét cay ghét đắng quần áo con gái!

Một chiêu này của Diệp Hoài Cẩn thật sự quá tuyệt tình.

Nhớ đến mấy bức ảnh con trai mặc đồ nữ được lưu giữ lại trước kia, ý cười của Mục Nhan càng sâu hơn, trong tương lai, mấy bức ảnh đó cũng là những kỷ niệm đáng giá!

Khi “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” bắt đầu tiến vào giai đoạn cao trào, ba đứa nhỏ lại xem một cách thích thú, sự phản kháng đối với chương trình ở trong lòng cũng ngày càng nhỏ.

Xem xong một vài tập, bọn chúng vây quanh Diệp Hoài Cẩn hỏi khi nào có thể tham gia chương trình.

Sau khi nhận được sự đồng ý của bọn nhỏ, lúc này Diệp Hoài Cẩn mới xác định thời gian ký hợp đồng với người đại diện của mình, đồng thời anh cũng muốn xin thời gian thử vai của Mục Nhan, bởi vì như vậy, anh mới có thể đi cùng bà xã nhà mình.

Mà Mục Nhan nhìn Diệp Hoài Cẩn xác định thời gian, trong lòng cô thở dài một hơi.

Thời gian xuất đầu lộ diện ngày càng gần!