Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp

Chương 25




Biểu hiện khác thường của hai người đã thu hút sự chú ý của ba đứa trẻ.

Sao cứ có cảm giác chú Văn Sâm và chú Lâm Uyên giống như rất kích động ấy nhỉ!

Có thắc mắc thì đương nhiên ba đứa trẻ sẽ hỏi ngay.

Diệp Vũ Thánh nhìn hai người, sau đó thắc mắc hỏi: “Chú Văn Sâm, hình như các chú thấy bố cháu xong thì rất vui nhỉ, các chú cũng thích bố tụi cháu chứ ạ?”

Văn Sâm và Quý Lâm Uyên nghe vậy, vốn định nói là đúng nhưng tới miệng lại đột nhiên thấy hơi kỳ lạ.

Sau đó ngẫm nghĩ kỹ lại thì họ ngay lập tức dở khóc dở cười.

Đều tại bộ phim chiếu mạng nổi tiếng dạo gần đây nên suy nghĩ của họ khó tránh hơi lệch đi.

Nhưng mà khi nhìn ánh mắt trong veo của ba đứa trẻ, Văn Sâm vẫn nói thẳng: “Ừ, các chú thích bố các cháu chứ, bố các cháu giỏi thế cơ mà!”

Nghe Văn Sâm nói vậy, mặt ba cậu nhóc ngay lập tức nở nụ cười tươi rói.

Rất rõ ràng là vì nghe thấy Văn Sâm khen bố nên chúng rất vui.

“Chú Văn Sâm cũng giỏi lắm!” Tiếp đó, Diệp Vũ Triết thân với Văn Sâm nhất cũng cất lời khen anh ta.

Văn Sâm cười nhe răng, đúng là hiếm khi có được lời khen đáng yêu thế này!

Diệp Hoài Cẩn nghe vậy thì nhìn Văn Sâm với vẻ bất ngờ, xem ra con trai anh rất thích cái cậu ở đối diện này.

Văn Sâm cảm nhận được ánh mắt của Diệp Hoài Cẩn, thế là ngay tức khắc tươi cười, lộ ra hàm răng rất là trắng.

Ngay khi đó, Diệp Hoài Cẩn cũng hơi hiểu ra.

Người trong giới giải trí dù nhiều hay ít thì sẽ luôn hơi phức tạp, nhưng cái cậu này trông “trắng” đến kỳ lạ đấy!

Ở cùng người như vậy cũng không tệ.

Về người còn lại hình như là một người mới khá có tiềm năng trong công ty.

Trong đầu Diệp Hoài Cẩn cũng thêm ấn tượng với hai người bởi câu “bạn” của Mục Nhan.

Tiếp sau đó, sau khi hai bên trò chuyện với nhau vài câu, Văn Sâm và Quý Lâm Uyên biết ý tạm biệt trước.

Tiếp xúc, bắt tay ở khoảng cách gần thế này đã là một trải nghiệm hiếm có đối với họ rồi.

“Tạm biệt các bé nhé.” Cuối cùng Văn Sâm và Quý Lâm Uyên cũng vẫy tay tạm biệt với ba đứa trẻ.

“Tạm biệt ạ.” Ba cậu nhóc cùng lúc đáp.

Nhưng mà sau khi nói hai từ đó, nhìn bóng lưng dần xa của họ, Diệp Vũ Triết cũng không quên nói thêm một câu.

“Đừng quên mang đồ ăn cho chúng cháu đấy.” Cậu bé sợ nhỡ may chú Văn Sâm quên mất.

Văn Sâm nghe thấy vậy thì không khỏi hơi loạng choạng, sau đó quay đầu và nói: “Được.”

Họ đã biết địa chỉ nhà hàng của Mục Nhan từ lâu rồi, hai ngày nay được chăm dạ dày thành quen, sau này có nơi để thoả mãn dạ dày rồi.

Đương nhiên là lúc đi ăn không thể quên mang quà cho ba cậu nhóc.

Sau khi Văn Sâm và Quý Lâm Uyên rời đi, Hải Dương và Tiểu Hứa bèn giúp mang đồ đạc của Mục Nhan và ba đứa trẻ lên xe của Diệp Hoài Cẩn, còn Mục Nhan và cặp sinh ba đã lên xe trước, Diệp Hoài Cẩn thì tựa vào xe như thể đang nghĩ gì đó.

Sau khi làm xong, Hải Dương nói: “Anh Diệp này, vậy chúng tôi đi trước nhé.”

“Đợi đã.” Lời Hải Dương vừa dứt, Diệp Hoài Cẩn lại gọi Hải Dương lại một cách khác thường.

Hải Dương nhìn sắc mặt thản nhiên nhưng lại có vẻ áp bức của Diệp Hoài Cẩn, trong lòng bỗng có một cảm giác bất an, anh ta đáp lại xong thì nói với Tiểu Hứa bên cạnh: “Tiểu Hứa, em khởi động xe trước đi.”

“Vâng.” Tiểu Hứa cũng cảm thấy có điều khác thường nên nhanh chóng rời đi.

“Có chuyện gì sao anh Diệp?” Hải Dương hỏi thẳng.

“Tôi nghe Mục Nhan nói lần ghi hình chương trình này cậu sắp xếp rất đâu vào đấy, cậu cũng làm rất tốt việc giải quyết vài tin tức, làm người đại diện rất có trách nhiệm.” Diệp Hoài Cẩn khen Hải Dương.

Nhưng Hải Dương nghe xong lại càng căng thẳng.

Anh ta cứ cảm thấy Diệp Hoài Cẩn còn một vài lời phía sau.

Quả nhiên, ngay câu sau, Diệp Hoài Cẩn đã nói tiếp: “Nhưng tôi không mong rằng vài thù hằn cá nhân của cậu ảnh hưởng tới công việc và ảnh hưởng đến Mục Nhan.”

“Anh Diệp, có chuyện gì sao?” Vừa nghe thù hằn cá nhân, Hải Dương ngay lập tức giật mình, trong đầu vụt qua một bóng người thon thả, sau đó anh ta lập tức hỏi.

Nhìn vẻ sốt sắng của Hải Dương, Diệp Hoài Cẩn lạnh nhạt liếc anh ta một cái: “Cũng chẳng có chuyện gì, nhưng mà sau khi cậu đến Thành Đô thì có người điều tra tình hình của cậu, đồng thời còn điều tra xem cậu đang dẫn dắt nghệ sĩ nào.”

“Vậy…”


“Đối phương không điều tra ra được.” Nhìn thấy suy nghĩ trong lòng Hải Dương, Diệp Hoài Cẩn cất tiếng nói.

Nghe tới đây, Hải Dương im lặng thở phào, sau đó nói: “Anh yên tâm đi anh Diệp, tôi sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng tới cô Mục đâu.”

“Ừ.” Diệp Hoài Cẩn đáp lại một cách không mặn không nhạt, người có thể làm Hướng Thiên giới thiệu cho anh thì đương nhiên không phải người đơn giản. Anh chỉ không muốn lúc đối phương không rõ tình hình lại xảy ra điều không đáng xảy ra, không may liên lụy tới vợ của anh.

Nếu không phải trong lần quay chương trình này, sau khi nhóm Mục Nhan bị một vài du khách chụp ảnh, anh ta phản ứng rất nhanh và giải quyết rất hoàn hảo, thì anh đã muốn đổi người đại diện khác để tránh rắc rối này rồi.

Sau khi kết thúc chủ đề này, Diệp Hoài Cẩn lên xe.

Còn Hải Dương thì đứng ngây người tại chỗ một lúc, sau đó cũng xoay người rời đi.

Nhìn bóng người đi xa của Hải Dương qua gương chiếu hậu, Diệp Hoài Cẩn thu tầm mắt, sau đó nhìn thấy ba cậu nhóc ở đằng sau đã ngủ thiếp đi.

Có vẻ là mệt rồi.

Thu hồi ánh mắt, Diệp Hoài Cẩn nhìn vào Mục Nhan ở ghế lái phụ, thấy cô ngáp một cái thì quan tâm hỏi: “Mệt chưa?”

“Hơi mệt, hôm nay chơi vui quá. Sau đó có chuyện quan trọng phải làm nên chưa nghỉ ngơi.” Mục Nhan thản nhiên nói, sau đó nghĩ tới cái gì đó thì nói tiếp: “Xảy ra chuyện gì với Hải Dương sao?”

Mục Nhan hiểu Diệp Hoài Cẩn nên đương nhiên biết anh đặc biệt gọi Hải Dương ra thì chắc chắn là vì có chuyện.

“Chút chuyện riêng của cậu ta, anh sợ ảnh hưởng đến em nên nhắc nhở một chút.” Diệp Hoài Cẩn giải thích ngắn gọn.

“Ừm.” Mục Nhan nghe vậy thì khẽ đáp lại, nhớ lại sự chăm sóc ân cần của Hải Dương trong quá trình ghi hình chương trình, cô vẫn nói: “Cậu ấy sắp xếp mọi thứ rất tốt, cậu ấy suy nghĩ đến những vấn đề mà tổ chương trình chưa nghĩ đến.”

Nếu để cô nói về khuyết điểm duy nhất của đối phương có lẽ là không thích lộ mặt lắm, nhất là trước ống kính.

Nghĩ vậy, Mục Nhan lại cảm thấy khuyết điểm này có vẻ liên quan tới chuyện riêng mà Diệp Hoài Cẩn nói, cũng chẳng biết là gì nhỉ?

Mục Nhan không hề có thói quen hỏi về chuyện riêng của người khác, nghĩ một lát rồi cô cũng không hỏi nữa, mà nhìn Diệp Hoài Cẩn: “Công việc của anh kết thúc hết chưa?”

Mục Nhan biết vì để quay cho “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” sắp tới mà Diệp Hoài Cẩn không nhận công việc tiếp theo nữa, sau đó cũng sẽ quay xong trong khoảng thời gian này, vì thế cô mới hỏi như vậy.

“Cũng gần xong rồi, ngày mai là ngày cuối cùng, sau đó là có nhiều thời gian bên em hơn rồi, đi đâu cũng được.” Nói rồi, giọng Diệp Hoài Cẩn vui hơn hẳn, nhưng lúc nói câu cuối cùng còn nhấn mạnh giọng điệu.

Năm nay rất khác mọi lần, vì sau khi lộ diện rồi thì vợ anh sẽ không phải trốn tránh vì các con nữa, đến nỗi mỗi lần hẹn hò trong nước hai người cứ giống như cặp đôi bí mật ấy.

Mục Nhan nghe vậy thì hiểu chút oán thán trong lời của Diệp Hoài Cẩn, cô rướn người sang hôn nhẹ vào khóe môi mỏng của Diệp Hoài Cẩn một cái, sau đó nghiêm túc nói: “Anh muốn đi đâu thì em cũng đi cùng anh.”

Dù rằng bây giờ cô vẫn hơi lo sợ nhưng hiện giờ tâm trạng của chồng là quan trọng nhất.


Huống chi, chồng cô đã hao tâm tổn trí giúp cả nhà che giấu lâu như thế, cũng nên để anh khoe diện mạo thật của cả nhà rồi.

Bao nhiêu năm rồi mà chỉ công khai năm ngón tay thì cũng khó cho anh quá.

“Đi đâu cũng được thật à?” Mặt Diệp Hoài Cẩn nở nụ cười, lặp lại một lần nữa.

“Ừ.” Mục Nhan gật đầu.

Lần này lúc ghi hình, thật ra cô đã nhận ra rằng chỉ cần các con thân yêu của cô ở bên thì những người khác đều không quan trọng. Sau này cũng theo lý này, chỉ cần chồng và các con ở bên, dù bị ánh mắt truyền thông đuổi theo cũng chẳng sao cả.

Còn về các con, cũng đã tới độ tuổi hiểu chuyện rồi, chúng cũng sẽ biết bảo vệ cho mình.

Lộ diện vào lúc này có lẽ là thời điểm thích hợp nhất.

Diệp Hoài Cẩn có được câu trả lời chắc chắn thì nụ cười trên khóe môi càng tươi, sau khi cầm tay Mục Nhan lên đưa đến bên môi hôn nhẹ một cái thì anh cũng khởi động xe, rời khỏi bãi đỗ xe.

Dù rằng bây giờ anh rất nóng lòng ôm lấy Mục Nhan vào lòng ôm hôn nhưng thấy vẻ mệt mỏi của Mục Nhan, anh chỉ muốn nhanh chóng quay về chăm sóc một lúc để cô nghỉ ngơi tử tế thôi.

Sau khi xe về tới cổng, Diệp Hoài Cẩn đánh thức ba đứa con nhà mình.

“Ưm… buồn ngủ lắm… Ồn quá…”

“Con muốn ngủ, đừng gọi con dậy.”

“Ưm… Buồn ngủ.”

Lúc ba cậu nhóc bị gọi thì vẻ mặt đều không hài lòng.

Nhưng dưới sự nỗ lực không ngơi nghỉ của Diệp Hoài Cẩn, ba cậu nhóc cũng tỉnh dậy, mắt to lườm mắt nhỏ cùng Diệp Hoài Cẩn nhưng vẻ mặt vẫn mơ màng, rõ ràng là vẫn chưa rõ tình hình hiện tại.

“Về tới nhà rồi, chúng ta về nhà tắm rồi ngủ nhé.” Diệp Hoài Cẩn nhìn bộ dạng thần người ra của ba cậu nhóc rồi nói.

“Mẹ đâu ạ?” Diệp Vũ Hành nhỏ nhất phản ứng đầu tiên, hỏi tới người mẹ yêu dấu nhà mình.

“Mẹ các con đi nấu đồ ăn ngon cho các con rồi.” Mẹ thà mệt chút cũng muốn chăm sóc cho các bé yêu, người làm chồng như anh phải làm sao đây? Chỉ đành chiều theo thôi!

Hai đứa khác vừa nghe vậy ngay lập tức tỉnh táo hẳn.

Mẹ nấu món ngon~

Thế là không cần Diệp Hoài Cẩn giục, ngay lập tức ba cậu nhóc lần lượt trèo xuống xe rồi chạy vào trong nhà.

Vừa vào nhà đã chạy thẳng vào nhà bếp.

“Mẹ ơi, mẹ nấu gì thế?” Diệp Vũ Triết không chờ nổi mà hỏi.

“Làm trứng hấp sữa cho các con đây! Đi tắm với bố các con trước đi, tắm xong là ăn được ngay.” Mục Nhan vừa khuấy trứng vừa nói.

Vì ban ngày ăn vặt hơi nhiều nên ba cậu nhóc không ăn quá nhiều bữa tối do tổ chương trình chuẩn bị, vả lại chơi hăng say cả một ngày và tàu xe mệt mỏi, Mục Nhan cũng muốn chúng tắm rửa xong thì ngủ một giấc thật ngon, vừa hay tận dụng giờ này làm chút đồ ăn cho chúng lót dạ.

Sữa hấp sữa vừa đơn giản vừa dễ tiêu hóa, thích hợp nhất rồi.

“Vâng ạ~” Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn đáp lại, sau đó đi tắm cùng Diệp Hoài Cẩn.

Còn vào lúc này, sau khi khuấy trứng xong, Mục Nhan cho thêm hai muỗng đường trắng vào dung dịch trứng, sau khi đánh đều, cô dùng lọc trứng, tiếp theo lại đổ thêm sữa bò vào khuấy đều, sau khi đợi ba phút cho đều thì lọc một lượt nữa rồi đổ vào năm cái bát nhỏ, bọc màng bọc thực phẩm lên, lấy tăm chọc vài lỗ nhỏ rồi cho vào nồi hấp.

Lúc hấp trong nồi, Mục Nhan còn đặc biệt lấy một quả xoài từ trong tủ lạnh ra cắt hạt lựu.

Sau khi cắt xoài thành hạt lựu thì trứng hấp trong nồi đã gần được, mùi trứng và mùi sữa hòa quyện vào nhau khiến người nào ngửi được hương thơm đều không nén nổi cơn thèm.

Lúc ấy, Mục Nhan bỏ thẳng xoài hạt lựu lên trên, từng hạt một tăng thêm sắc màu.

Năm bát ăn nhẹ tinh xảo đẹp đẽ đã được hoàn thành.

Sau khi ba đứa trẻ tắm rửa đi ra, nhìn thấy món trứng hấp sữa này thì đều kinh ngạc không thôi.

Đẹp quá đi! Mà hơi ít một chút.

Mặc dù ít nhưng ngon ghê!

Ba cậu nhóc cảm ơn Mục Nhan xong thì đều không đợi được nữa mà bắt đầu ăn.

Sau khi một nhà năm người ăn xong trong không khí ấm cúng, Diệp Hoài Cẩn chịu trách nhiệm đưa ba cậu nhóc về phòng dỗ chúng ngủ, còn Mục Nhan thì quay về phòng tắm rửa.

Đợi các con ngủ thì anh mới về phòng, Diệp Hoài Cẩn nhìn Mục Nhan vệ sinh cá nhân xong đã nằm lên giường thiếp đi, ánh mắt anh dịu xuống, anh thay đồ ngủ, lên giường rồi ôm Mục Nhan vào lòng.

Mục Nhan hơi cựa quậy để tìm một vị trí thoải mái hơn rồi ngủ tiếp.

Sau đó, Diệp Hoài Cẩn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn xuống trán của Mục Nhan.

Ngủ ngon, cục cưng to lớn của anh~