Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp

Chương 19




Chỉ trong chốc lát, hộp bánh khoai lang tím mà Mục Nhan chuẩn bị đã được ăn sạch.

Nhìn chiếc hộp rỗng tuếch, lại nhìn vẻ mặt khiếp sợ của ba đứa nhỏ khi thấy chiếc hộp trống không, Văn Sâm ngượng ngùng nói: “Ăn ngon quá, bỗng chốc không kiềm chế được, lần sau chú sẽ mua đồ ăn ngon cho các cháu.”

Aizz ~ họ thật sự không nghĩ đến việc giành ăn với bọn trẻ, vậy mà cứ thế ăn hết cái này đến cái khác lúc nào không hay.

Không thể trách bọn họ quá tham ăn, chỉ vì tay nghề của đối phương thật sự quá tốt mà thôi!

Hiện tại cuối cùng anh ta cũng tin rằng Mục Nhan chính là đầu bếp.

Tay nghề với những chiêu thức ấy, thật sự tuyệt vời!

Nghe Văn Sâm nói như vậy, Diệp Vũ Thánh nhét miếng bánh còn lại vào trong miệng, sau đó vỗ tay và nói: “Không sao, ăn hết rồi, nếu bọn cháu muốn ăn nữa, mẹ sẽ làm cho bọn cháu.”

Haiz! Ai bảo miệng của các chú lớn hơn bọn chúng! Miệng lớn đương nhiên phải ăn nhiều! Sau khi lớn lên bọn chúng cũng có thể ăn nhiều!

“Mẹ đã nói là không thể quá keo kiệt khi mời khách.” Diệp Vũ Hành cũng nói theo, cậu luôn nhớ kỹ lời mẹ nói.

“Phải đấy, không sao cả! Nhưng chú vừa nói sẽ mang đồ ăn ngon cho bọn cháu, là thật sao?” Lúc này Diệp Vũ Triết mới phản ứng lại, đợi anh trai và em trai của mình nói xong, cậu lập tức nhấn mạnh. Hiển nhiên trọng điểm của cậu nằm ở chỗ, đối phương nói sẽ mang đồ ăn ngon cho cả ba.

“Là thật, chú nhất định sẽ mang cho các cháu!” Văn Sâm lập tức đảm bảo

“Các chú cũng sẽ mang cho bọn cháu.” Liễu Dư An và Quý Lâm Uyên ở bên cạnh nói theo, hai người họ có hơi xấu hổ! Họ chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình “tranh giành” miếng ăn với bọn trẻ.

Ba đứa nhỏ lập tức quay đầu, nhìn về phía Mục Nhan: “Mẹ, mẹ cảm thấy như vậy có được không?”

Như vậy thật sự rất tốt!

Mời một hộp bánh khoai lang tím, có thể đổi lại ba phần đồ ăn ngon, lời quá rồi!

Ừm ~, sau này có thể có qua có lại với người khác nhiều hơn.

Mục Nhan nhìn vẻ mong đợi ẩn trong ánh mắt của ba đứa nhỏ, cuối cùng cô cũng gật đầu: “Nhớ cảm ơn các chú đấy nhé.”

Suy cho cùng, chính Văn Sâm là người nói muốn mời bọn trẻ ăn ngon trước nên Diệp Vũ Triết mới có thể nhớ kỹ, dù sao trong suy nghĩ của anh ta, người khác mời mình ăn thứ gì, lần sau mình cũng phải nhớ mời lại.

“Cảm ơn các chú ~” Ba đứa nhỏ quay đầu nói với ba người bọn họ.

Nghe giọng nói non nớt của mấy đứa trẻ, trái tim ba người như được một cọng lông vũ phất qua, sau đó Văn Sâm hoạt bát không nhịn được véo má đứa nhỏ bụ bẫm nhất trong đó một cái.

Thịt ~ xúc cảm thật tốt.

Thấy thế, bàn tay của Liễu Dư An và Quý Lâm Uyên cũng hơi ngo ngoe rục rịch.

Nhưng giây tiếp theo, Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành vội vàng chạy ra phía sau Mục Nhan, một trái một phải vươn đầu ra, cảnh giác nhìn bọn họ.

Hai người Liễu Dư An và Quý Lâm Uyên yên lặng rụt tay trở về.

“A a a… buông… tay.” Mà lúc này, Diệp Vũ Triết đưa bàn tay mũm mĩm của mình ra vỗ nhẹ lên tay Văn Sâm, sau khi đối phương buông tay, cậu lập tức trốn đi rất xa.

Vì thế, Văn Sâm vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Mục Nhan.

Nhớ tới hành vi vừa rồi của mình, anh ta có hơi xấu hổ.

“Thấy bọn nhỏ quá đáng yêu, nên nhất thời tôi không nhịn được.”

Mục Nhan nghe vậy thì lắc đầu: “Không sao.”

Có đôi khi thấy bọn nhỏ quá đáng yêu, ngay cả người làm mẹ như cô cũng sẽ ôm ấp hôn hít, xoa nắn gương mặt chúng.

Sau đó nhìn mấy chiếc cupcake còn dư lại trong hộp, cô nói tiếp: “Ở đây còn mấy chiếc cupcake, các anh có ăn không?”

“Ăn!” Ba người đồng thanh nói.

Bọn họ đã bị đồ ăn ngon chinh phục hoàn toàn!

Ngay sau đó, ba người nhanh chóng lấy đi những chiếc cupcake còn lại trên bàn.

Nhìn dáng vẻ vội vàng của ba người, thợ quay phim đang ghi hình và các nhân viên công tác cũng không nhịn được cười.

Trên đời này, quả nhiên không ai có thể phụ lòng đồ ăn ngon.

Mà Trần Trạm đang hòa lẫn trong đội ngũ nhân viên công tác cũng bật cười khi nhìn thấy cảnh quay vừa rồi.

Có phản ứng chân thật đó của các khách mời thì hiệu quả sau khi phát sóng sẽ càng tốt hơn.

Suy cho cùng, phản ứng khi tranh giành đồ ăn ngon không lừa được mọi người.

Trong lòng Trần Trạm vô cùng hãnh diện, khi đánh giá một số cảnh quay đã quay được cho đến hiện tại, anh ta có thể dự đoán hiệu quả của chương trình tốt thế nào.

Xem ra tập thứ hai của chương trình có thể tiếp tục như vậy, thiết lập một số cửa ải để các khách mời có thể tự do phát huy, khi đó có vẻ là độ chân thực sẽ cao hơn một chút.

Chương trình thực tế, ngoại trừ gameshow, cũng cần sự chân thật.

Sau khi ba người Văn Sâm giải quyết xong mấy chiếc cupcake, bọn họ lập tức nhìn về phía Mục Nhan.

“Mục Nhan, trước khi đến đây chúng tôi đã gọi vài món Tứ Xuyên chính thống, có phải lát nữa cô sẽ bắt tay vào làm cho chúng tôi không?” Văn Sâm lau vụn bánh trên miệng mình, nhớ đến mục đích chuyến đi của bọn họ thì lập tức hỏi.

Dù sao lúc anh ta nhận được thông báo, người đại diện đã nói với anh ta rằng anh ta đến đây để ăn uống vui chơi.

Anh ta nghe nói có chương trình tốt như vậy nên đã đồng ý ngay lập tức.

Có thể ăn uống vui chơi, còn có thể nhận được catse.

Bây giờ xem ra, thật sự rất đáng giá!

Nhất định phải vui vẻ hưởng thụ đồ ăn ngon trong hai ngày này.

Hơn nữa, bánh ngọt thôi mà Mục Nhan đã làm ngon như vậy, chắc chắn các bữa chính càng ngon hơn.

Vì vậy, lúc này trên mặt Văn Sâm thấp thoáng vẻ chờ mong, kéo theo tiếng lòng của Liễu Dư An và Quý Lâm Uyên ở bên cạnh cũng không khỏi rục rịch.

“Camera quay cận cảnh gương mặt của bọn họ! Người phụ trách chuẩn bị thẻ nhiệm vụ.” Trần Trạm đứng một bên lập tức dặn dò.

Bởi vì anh ta biết, thời điểm mấu chốt đến rồi!

Quả nhiên, sau khi nghe Văn Sâm nói như vậy, Mục Nhan gật đầu: “Đúng là tôi làm, tuy nhiên…”

Nghe thấy câu đầu tiên, ba người rất vui vẻ, nhưng sau khi hai chữ tiếp theo phát ra, bọn họ lập tức có một loại dự cảm bất thường.

“Tuy nhiên cái gì?”

“Tuy nhiên trong phòng bếp không có nguyên liệu nấu ăn, hiện tại chỉ có một quả dưa chuột, hai quả trứng gà, đồng thời còn có một thẻ nhiệm vụ, yêu cầu chúng ta lấy các vật dụng ngay tại địa phương.” Mục Nhan nói xong, cô xoè hai tay ra, thành thật nói: “Hiện tại tôi phải không bột mà gột nên hồ.”

“Không thể nào!”

Vẻ mặt của ba người đều có phần khó tin.

Ngay lúc đó, ba người quay phim đi theo ba người mang thẻ nhiệm vụ đến trước camera.

“Đây là thẻ nhiệm vụ của các cậu.” Người phụ trách đứng bên cạnh nhắc nhở.

Ba người tiếp nhận, nhanh chóng mở ra.


Sau khi mở ra, chỉ thấy bên trên viết hai chữ nhiệm vụ khá to.

Ở bên dưới nhiệm vụ, có tên các món ăn bọn họ đã gọi trước khi đến cùng các nguyên liệu cần thiết để làm món ăn đó, mà nhiệm vụ của bọn họ chính là tìm đủ các nguyên liệu để nấu ăn.

Nếu nguyên liệu nào không có sẵn tại địa phương thì cũng phải đưa ra một mức giá nhất định để trao đổi với tổ tiết mục.

Đọc xong thẻ nhiệm vụ, Văn Sâm lập tức suy sụp.

“Sau khi các anh mỗi người gọi một món, tôi sợ không đủ ăn, nên đã gọi thêm ba món!”

Vậy nên nguyên liệu nấu ăn của anh ta là nhiều nhất!!

Vốn dĩ khi nhìn thấy thẻ nhiệm vụ, hai người Liễu Dư An và Quý Lâm Uyên cũng nhíu mày với vẻ mặt đau khổ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Văn Sâm, bọn họ lập tức cảm thấy dễ chịu hơn không ít.

Quả nhiên, sau khi có một sự tồn tại khốn khổ hơn và đối lập với bản thân mình, bọn họ cảm thấy tình huống của mình tốt hơn rất nhiều.

Mục Nhan nhìn sắc mặt thay đổi thất thường của bọn họ thì không khỏi mỉm cười.

Mà ba đứa nhỏ không hiểu tình huống hiện tại, bọn trẻ chỉ thấy biểu cảm của ba chú trước mặt rất thú vị, cho nên cũng ở bên cạnh Mục Nhan che miệng cười trộm.

“Mọi người… đủ rồi!” Cảm nhận được ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của mọi người xung quanh cùng ý cười của ba đứa nhỏ, Văn Sâm bất lực nói.

“Dù sao tổ tiết mục cũng không có quy định không thể tìm kiếm cùng nhau, lát nữa chúng ta cùng nhau hành động, có thể trao đổi nguyên liệu nấu ăn với nhau.” Quý Lâm Uyên che giấu ý cười, nhanh chóng nói.

Nhóm nhân viên công tác xung quanh: Coi như bọn họ không tồn tại!

Liễu Dư An cũng gật đầu theo: “Nguyên liệu nấu ăn mà tôi cần tìm rất ít.”

May mắn bản thân anh ta khá thích ăn chay, nên đã gọi một món chay nhiều màu sắc, tất nhiên là nguyên liệu cũng dễ tìm hơn một chút.

Văn Sâm nghe vậy, trong lòng cũng cảm thấy được an ủi: “Được! Chúng ta nhanh chóng đi tìm xung quanh thôi, cũng may vừa mới ăn bánh ngọt lót dạ, nếu không…”

Nói xong, Văn Sâm nhìn thoáng qua phía các nhân viên công tác.

Thật sự là một cái bẫy!

Bọn họ còn tưởng cứ gọi món là có thể ăn các món Tứ Xuyên chính thống, kết quả tổ tiết mục lại bẫy luôn cả mình!

Sau đó, dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác, ba người Văn Sâm ra cửa tìm nguyên liệu nấu ăn, đây lại là một câu chuyện khác.

Mà sau khi bọn họ rời đi, Mục Nhan cũng tiếp nhận thêm một thẻ nhiệm vụ.

Trên thẻ nhiệm vụ của cô viết năm món ăn mà ba người Văn Sâm đã gọi.

Lần lượt là món chay nhiều màu sắc, đậu phụ Ma Bà, miến xào thịt, gà Cung Bảo, tôm sốt cay.

Nhìn năm món ăn này, trong lòng cô đã nắm chắc.

Ẩm thực Tứ Xuyên chân chính cũng chia thành các trường phái, phái Dung vùng Thượng Hà, phái Du vùng Hạ Hà và phái Diêm phái Thái vùng Tiểu Hà. Trường phái khác nhau, phương pháp nấu nướng cũng sẽ có sự khác biệt.

Năm món ăn trên có thiên hướng thuộc trường phái Dung, chú trọng nguyên liệu tinh tế chuẩn xác, hương vị tương đối dịu nhẹ, hương thơm kéo dài, hơn nữa có đôi khi tên các món ăn sẽ ẩn chứa một điển cố, công thức nấu cũng khá là truyền thống và cổ điển.

“Mẹ, nhiệm vụ của chúng ta là gì ạ?” Ngay lúc Mục Nhan vừa nhìn vừa suy nghĩ, Diệp Vũ Thánh lên tiếng hỏi, sau đó cậu nhón mũi chân muốn xem, nhưng bởi vì chiều cao không tới nên có hơi vất vả.

Thật sự ba đứa nhỏ không thể hỗ trợ việc gì trong nhiệm vụ của Mục Nhan, nhưng nhớ đến phòng bếp trống rỗng, Mục Nhan vẫn nghĩ ra việc để bọn trẻ bận rộn.

“Cùng mẹ đi nhặt củi về nào.” Nếu đã ra ngoài, cô dẫn bọn trẻ đi ngắm nghía những phong cảnh ngày thường không nhìn thấy cũng tốt.

“Vâng ~” Ba đứa nhỏ đồng thanh đáp, bọn chúng rất vui khi có thể giúp đỡ mẹ.

Sau đó, Mục Nhan thay quần dài cho ba đứa nhỏ rồi mới ra cửa.

Dọc đường, Mục Nhan gặp một số người dân thị trấn địa phương, dưới sự chỉ dẫn của bọn họ, cô đi đến một rừng cây nhỏ.

Thời tiết tháng Sáu, cây cối trên núi vẫn xanh um tươi tốt, muốn lấy làm củi đốt thì chỉ có thể nhặt một ít từ dưới đất.

Động tác của Mục Nhan rất đơn giản, nhìn thấy củi thì cô sẽ nhặt trực tiếp từ dưới đất, sau đó xếp thành đống gọn gàng.

Mà Mục Nhan chỉ làm mẫu một lần, ba đứa nhỏ lập tức hành động. Cả ba lấy Mục Nhan làm trung tâm rồi phấn khích nhặt ở xung quanh.

Mới vừa nhặt được cành đầu tiên, sau khi Diệp Vũ Hành đặt củi xuống, nhìn thấy tay mình bị bẩn, cái miệng nhỏ không khỏi mím lại, sau đó cậu nhìn về phía Mục Nhan, thấy cô không để ý tới mình, lại nhìn các anh trai đang nhặt hết cành này đến cành khác.

Cuối cùng, cậu vỗ vỗ bàn tay nhỏ, giả bộ không thèm để ý tiếp tục gia nhập đội ngũ nhặt củi.

Mục Nhan không phát hiện ra cảnh này, nhưng anh quay phim theo sát lại chú ý đến.

Họ thầm cảm thán trong lòng một tiếng rằng Mục Nhan dạy dỗ bọn trẻ thật tốt.

Từ lúc bắt đầu ghi hình, ba đứa nhỏ đã thể hiện rất tốt, có sự hoạt bát đáng yêu của một đứa trẻ, cũng có sự ngây thơ mà lứa tuổi này nên có… Tóm lại một câu, mọi người nhìn vào đều không tự chủ được mà yêu thích bọn trẻ.

Nhiều người nhặt củi thì lửa to!

Không biết qua bao lâu, nhóm người Mục Nhan đã chất được một đống củi, xét về số lượng thì cũng không tệ lắm, ít nhất là có thể đủ cho cô hoàn thành năm món ăn.

“Mẹ ơi, nhiều quá!” Diệp Vũ Thánh nói với ánh mắt sáng ngời, đây là thành quả mà gia đình cậu đã nhặt được, thắt lưng cậu cũng hơi đau, nhưng trong lòng cậu lại tràn đầy cảm giác thành tựu.

“Cũng may có các con giúp mẹ!” Mục Nhan cưng chiều nói, mặt mày cô đầy ý cười, ba đứa nhỏ đã đóng góp không ít.

“Hehe ~” Cả ba lập tức nở nụ cười.

Lúc này Mục Nhan mới chú ý đến, ba đứa nhỏ nhà mình đã biến thành mèo hoa mất rồi.

Ngay khi Mục Nhan nhìn sang, ba đứa nhỏ có cảm giác như lại đổ mồ hôi, nên lấy tay lau mặt.

Ngay sau đó, trên mặt bọn trẻ lại nhiều thêm một vết đen nữa.

Mục Nhan bật cười: “Một đám mèo nhỏ!”

“Mèo nhỏ gì cơ ạ?” Diệp Vũ Thánh tò mò hỏi, sau đó cậu nhìn sang mấy đứa em bên cạnh, vừa nhìn thì đột nhiên cười phá lên: “Mặt các em bẩn quá!”

“Mặt anh cũng bẩn thế mà.” Diệp Vũ Triết lập tức phản bác.

Về phần Diệp Vũ Hành, cả người cậu đều cứng đờ.

Mặt cậu… bẩn quá!

Sau đó cậu lập tức chạy tới bên người Mục Nhan, ngẩng đầu rồi sốt ruột nói: “Mẹ, mẹ lau giúp con.”

Mục Nhan biết Diệp Vũ Hành có một chút thói sạch sẽ nho nhỏ, Diệp Vũ Hành nói xong, cô lấy giấy từ trong túi ra và nhẹ nhàng lau cho Diệp Vũ Hành.

Cảm giác mặt mình đã được lau sạch, Diệp Vũ Hành lập tức nở nụ cười.

“Con cũng muốn, con cũng muốn.” Hai đứa còn lại tranh nhau nói.

Sau khi Mục Nhan lau sạch sẽ cho ba đứa nhỏ thì chuẩn bị đem số củi vừa nhặt được trở về.

Nhưng vừa nghĩ đến vấn đề này, Mục Nhan lại có chút khó xử.

Số lượng quá nhiều, nhưng lại không biết làm cách nào để mang trở về.

Đúng lúc này, ở phía xa có hai bóng người chậm rãi đến gần.

“Là chú Liễu và chú Quý.” Diệp Vũ Hành nhìn thấy, vội vàng nói.

Vừa nghe vậy, Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Triết lập tức giơ tay lên vẫy.

“Chú ơi, chúng cháu ở đây.”

Chẳng mấy chốc, hai người Liễu Dư An và Quý Lâm Uyên đã đi đến trước mặt bọn họ.

Khi đi đến, nhìn đống củi trước mặt, trong lòng hai người có chút kinh ngạc.

Nhờ nhân viên công tác thông báo họ mới biết Mục Nhan dẫn theo ba đứa nhỏ đến sau núi nhặt củi, lúc đó bọn họ mới biết nhà bếp thực sự trống rỗng.

Vậy nên bọn họ cũng định lên núi một chuyến để nhặt ít củi trở về, bây giờ xem ra, bọn họ chỉ cần vận chuyển đồ có sẵn là được.

Gia đình này quả thực không tồi!

Đánh giá của hai người họ về gia đình Mục Nhan đã âm thầm tăng lên.

Đặc biệt là Quý Lâm Uyên, cậu ta đã lờ mờ đoán được thân phận của Mục Nhan, lúc này nhìn thấy biểu hiện của đối phương, trong lòng cậu ta lại càng bội phục.

Mà dưới sự trợ giúp của Liễu Dư An và Quý Lâm Uyên, họ trực tiếp dùng các vật liệu có tại đó để bó củi lại với nhau, bó thành mấy bó rồi xuống núi.

Sau khi xuống núi, Mục Nhan nhìn thời gian, đã hai giờ.

Mặc dù trước đó đã có bánh ngọt lót dạ vào buổi trưa, nhưng trải qua buổi chiều mệt nhọc, bụng của nhiều người đã kêu cồn cào vì đói.

Thấy thế, Mục Nhan hỏi nhân viên công tác ở bên cạnh: “Nhiệm vụ nấu năm món ăn này chỉ cần hoàn thành trong ngày hôm nay là được phải không?”

“Đúng vậy.”

Nhận được đáp án khẳng định, Mục Nhan lại nhìn mấy người Văn Sâm: “Tôi thấy các anh có mang mì về, chúng ta ăn tô mì đơn giản trước, ngủ trưa dậy sẽ bắt đầu chuẩn bị bữa tối, thế nào?”

“Được.”

Ba người vội vàng gật đầu.

Hiện tại bọn họ thật sự rất đói! Bọn họ vốn đến để hưởng thụ đồ ăn ngon, kết quả đến đây lại phải chịu đói ~

Cũng may Mục Nhan chuẩn bị bánh ngọt, nếu không hiện tại chắc chắn bọn họ đã đói đến mức không đi nổi rồi!

Bây giờ cô lại tốt bụng muốn nấu mì cho bọn họ.

Ngay lập tức, ánh mắt của bọn họ nhìn Mục Nhan tràn đầy năng lượng.

Cứu tinh ~

Mục Nhan nhìn ánh mắt bọn họ thì cũng mỉm cười với vẻ bất đắc dĩ.

Tổ tiết mục này thật sự biết giày vò người ta!

“Đi thôi, chúng ta vào bếp nấu mì.” Nói xong, Mục Nhan xoay người chuẩn bị tiến vào phòng bếp, đi được nửa đường, cô quay đầu, nhìn ba người lớn đi theo phía sau: “Nhân tiện, các anh ai có thể nhóm lửa?”

Ba người ngơ ngác nhìn nhau.

Chuyện này… không thể nào!

Một lát sau, trong phòng bếp.

Trải qua một hồi lăn lộn, cuối cùng lửa cũng cháy.

Quý Lâm Uyên nhìn ngọn lửa sau lò đất, mà hai người còn lại cùng ba đứa nhỏ lại dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Mục Nhan.

Bắt đầu nấu mì thôi!