Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp

Chương 17




Lúc này, dường như Mục Nhan đã nhận ra camera đang hướng về phía mình, cô nhìn thoáng qua máy quay rồi mỉm cười.

Nụ cười này tựa như hơi ấm của xuân.

Hiện tại, người quay phim chỉ muốn nói.

Chỉ xét về ngoại hình, quả thực cô Mục và ảnh đế Diệp Hoài Cẩn vô cùng xứng đôi.

Giá trị nhan sắc này quá tuyệt vời!

Đúng là ba trăm sáu mươi độ không góc chết.

Lại nhìn diện mạo của ba đứa nhỏ ở bên cạnh, đúng là con hơn cha thì nhà có phúc, nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Sau đó, người quay phim nghĩ rằng mình đã bắt giữ được khoảnh khắc đẹp rồi nên cũng không ôm máy quay nữa mà trực tiếp để camera tiếp tục tự quay, còn anh ta thì quay đầu xem phong cảnh bên ngoài.

Sau khoảng một giờ, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại bên ngoài thị trấn cổ.

Bước xuống xe và nhìn thị trấn nhỏ trước mặt, người ta sẽ cảm thấy có một hơi thở mang phong cách cổ xưa phả vào mặt.

Đưa mắt nhìn bao quát, không có những cung điện nguy nga tráng lệ, cũng không có những khoảng sân bao la của các gia đình giàu có, nhìn du khách tấp nập rộn ràng cùng người dân trong thị trấn ngồi trên hành lang dài hóng mát, khiến người ta có cảm giác yên bình và hoà mình với thiên nhiên đến lạ.

“Woa! Đẹp quá đi! Giống như trên phim truyền hình vậy.”

Nhìn thấy nơi này, ba đứa nhỏ không khỏi kinh ngạc bật thốt thành tiếng.

Bởi vì lý do bảo mật, nếu Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn muốn dẫn bọn trẻ đi du lịch thì phần lớn đều ra nước ngoài, cả hai người nghĩ rằng làm như vậy tỷ lệ bị nhận ra sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

Thế nên, khi nhìn thấy thị trấn cổ này, ba đứa nhỏ mới có thể hưng phấn đến thế.

“Mẹ, con muốn sống ở một nơi đẹp thế này, con thích lắm!” Diệp Vũ Thánh lập tức bày tỏ sự yêu thích của mình với khung cảnh mới cho Mục Nhan biết.

“Con cũng rất thích!” Diệp Vũ Triết vội nói theo.

Ngay khi đoàn người đang cảm thán trước cảnh đẹp thì tổ đạo diễn đã chuẩn bị tốt tại hiện trường từ sớm đã sai nhân viên công tác cầm thẻ nhiệm vụ đưa đến trước mặt Mục Nhan.

Người đã quen với thẻ nhiệm vụ là Diệp Vũ Thánh lập tức làm đầu tàu gương mẫu: “Để cháu!”

Sau khi tiếp nhận thẻ nhiệm vụ, cậu mở ra và bắt đầu đọc nhiệm vụ trong đó.

“Quý khách thân mến, chào mừng quý khách đã đến với Hoàng Long Khê, một thị trấn cổ ở phía tây Tứ Xuyên, hiện tại xin mời quý khách tìm đến cửa hàng “Vòng quanh thế giới” cần được vận hành tại cổ trấn Hoàng Long Khê.” Diệp Vũ Thánh dùng giọng điệu non nớt đọc xong hết thảy, mặc dù giữa chừng có thời gian tạm nghỉ, nhưng toàn bộ vẫn coi như trôi chảy, hơn nữa sau khi đọc xong, cậu lập tức hưng phấn nhìn Mục Nhan: “Mẹ, chúng ta đi tìm cửa hàng thôi!”

“Ừ, đi thôi!” Mục Nhan đáp lời.

Sau đó một mình cô dẫn theo ba đứa nhỏ tiến vào thị trấn nhỏ.

Bởi vì Hoàng Long Khê cũng được xem là địa điểm quay phim tự nhiên, thường xuyên có một vài đoàn phim đến ghi hình ở địa phương này, những người dân sống ở Hoàng Long Khê đã quen với điều đó từ lâu, nên hiện tại khi thấy đoàn phim đến quay chụp cũng không trách, tuy nhiên bọn họ vẫn khá để ý việc ai đến đây.

Vì vậy dọc theo đường đi, mọi người xung quanh không ngừng đánh giá bốn mẹ con.

Có lẽ bởi vì đã quen với việc bị người khác nhìn chăm chú, cũng có thể bởi vì quá mức hưng phấn, ba đứa nhỏ thích ứng rất tốt với những ánh mắt tò mò này, đồng thời cũng nhìn ngó khắp hoàn cảnh xung quanh.

Một vài du khách sau khi nhìn thấy tổ tiết mục đang ghi hình thì lập tức lấy di động ra quay chụp.

Có không ít người sững sờ khi nhìn thấy diện mạo của Mục Nhan, mặc dù cô rất xinh đẹp, nhưng bọn họ lại không biết đây là ai!

Chẳng lẽ là người mới?

Đó là bởi vì ngoại hình của Mục Nhan quá thu hút, rất nhiều người mặc dù không biết Mục Nhan nhưng vẫn chụp ảnh.

Tổ chương trình không quá để ý việc mọi người xung quanh chụp ảnh, chương trình phát sóng cũng cần chút tuyên truyền, nếu tung ảnh chụp ra trước thì sẽ càng thu hút được sự chú ý.

Đồng thời, sau khi trải qua cơn sốt trên mạng, đối với “người mới” vừa tiến vào giới như Mục Nhan mà nói cũng có chỗ tốt nhất định.

Mà lúc này, Mục Nhan và ba đứa nhỏ cũng không quá chú ý đến ánh mắt của những người khác.

Đi qua hành lang dài, bọn họ tiến vào trung tâm của thị trấn nhỏ, còn chưa bước chân vào đường phố đã nhìn thấy đám đông cuồng nhiệt và các cửa hàng sôi động bên trong.

Ở đây có nhiều cửa hàng lưu niệm, nhà hàng, tiệm ăn vặt và khách sạn.

“Thạch tào phớ, bún gạo tươi, cửa hàng Hảo Chí Lai, giò heo nướng, cửa hàng thực phẩm Hữu Thành… Bên này không có cửa hàng “Vòng quanh thế giới” nhưng có đồ ăn thơm quá!” Diệp Vũ Triết đọc tên các cửa hàng dọc theo con phố, cuối cùng đưa ra kết luận.

Đồng thời cả người cậu bé lúc này đã bị con sâu tham ăn hút mất rồi! Nếu không phải vì nhiệm vụ, chỉ sợ cậu sẽ làm nũng với Mục Nhan để đòi ăn ngon.

Tuy nhiên bản thân cậu bé cũng không để ý rằng cậu đã phớt lờ những khách sạn và cửa hàng bán đồ lưu niệm kia mà chỉ toàn đọc tên các hàng ăn uống.

Sau khi nhìn tên các cửa hàng xung quanh, Mục Nhan mới chú ý đến điều này, thấy vẻ mặt nghiêm túc tìm kiếm của Diệp Vũ Triết, cô cũng không cười cậu bé mà chỉ có thể che giấu ý cười trên mặt. Cô đặt nắm tay lên môi ho nhẹ một tiếng rồi nói: “Chúng ta tiếp tục tiến về phía trước, còn vài hẻm nhỏ nữa!”

“Ồ.” Diệp Vũ Triết lên tiếng, cậu có chút không nỡ nhìn các cửa hàng ăn vặt ven đường, rồi tiếp tục bước đi.

Sức đề kháng đối với thức ăn ngon của Diệp Vũ Thánh và Diệp Vũ Hành lại mạnh hơn rất nhiều, hai đứa nhỏ vẫn nhìn biển hiệu của từng của hàng từ trái sang phải, hy vọng có thể tìm được cửa hàng đó sớm một chút.

Chỉ là đã đi khắp các con hẻm nhỏ, nhưng vẫn chưa nhìn thấy bất cứ một cửa hàng nào có tên là “Vòng quanh thế giới”.

Ba đứa nhỏ mới đầu tràn đầy năng lượng thì bây giờ cũng bắt đầu chán nản rồi.

“Mẹ, rốt cuộc cửa hàng đó ở đâu vậy? Chúng ta đã đi khắp nơi mà vẫn chưa tìm thấy, con mệt quá.” Diệp Vũ Triết nói, cậu thấp giọng thở dài.

Lúc này hai đứa nhỏ còn lại đang ngồi một bên, dùng tay nhỏ đấm bắp chân, khi nghe thấy lời nói của Diệp Vũ Triết, chúng cũng gật đầu tán thành.

“Đi thôi! Tìm được là có thể nghỉ ngơi, nhưng hiện tại chúng ta phải kiên trì một chút nhé? Có được không các bảo bối?” Mục Nhan nhìn dáng vẻ sa sút của bọn nhỏ thì trực tiếp vỗ về.

Trước khi tìm được đích đến, Mục Nhan không muốn bọn họ dừng lại như thế.

Nhớ đến ngày thường ba đứa nhỏ đều có xe riêng đưa đón, mỗi lần ra ngoài chơi, mệt thì có thể nghỉ ngơi, lại chưa từng trải qua vất vả, nên bọn trẻ có biểu hiện như vậy cũng là bình thường.

Tuy nhiên có rất nhiều thứ cần phải kiên trì, bọn trẻ nên học ngay từ bây giờ.

“Vâng ạ.” Ba đứa nhỏ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Mục Nhan thì ngoan ngoãn đồng ý, sau đó tiếp tục theo sau Mục Nhan.

Để các con của mình đỡ mệt, Mục Nhan bắt đầu quan sát khắp nơi.

Đồng thời, cô cũng nhớ đến đánh giá của các khách mời về nhóm chương trình trong một gameshow mà cô đã xem trước đó.

Trong chương trình, thói quen của tổ tiết mục chính là phải đi qua con đường dài nhất.

Hiện tại cô cũng đang tham gia một show thực tế, thói quen của tổ tiết mục~

Vừa chuyển tầm mắt, ánh mắt Mục Nhan lập tức rơi vào một căn nhà ven sông phía xa xa.

Căn nhà đó ở xa, thoạt nhìn thực sự có cảm giác “tách biệt và độc lập”.


Căn nhà đặc biệt như vậy rất dễ trở thành mục tiêu của tổ tiết mục.

Nghĩ như thế, Mục Nhan dẫn theo ba đứa nhỏ đi về phía “căn nhà đơn độc” kia.

Không lâu sau, bốn người đi đến trước sân nhỏ.

“Vòng, quanh, thế, giới.”

“Đến rồi, chúng ta đến rồi!”

Đọc cái gọi là tên cửa hàng, ba đứa nhỏ vui vẻ vỗ tay.

Cuối cùng cũng đến! Bọn họ có thể nghỉ ngơi rồi!

Đẩy cửa bước vào, màu xanh lục khắp mảnh sân nhỏ lập tức mang đến cho người ta cảm giác của hơi thở điền viên nồng đậm.

“Mẹ, chúng con có thể đi xem xung quanh không ạ?” Phát hiện nơi này chẳng khác nào chốn bồng lai, ba đứa nhỏ lập tức trút bỏ vẻ mệt mỏi, chuẩn bị thăm thú môi trường mới mà bọn họ sẽ sống trong hai ngày kế tiếp.

Ở trong cửa hàng, hơn nữa còn có nhân viên công tác của chương trình, Mục Nhan lập tức gật đầu đồng ý.

Sau khi nhìn bọn trẻ tay trong tay rời đi, Mục Nhan bắt đầu đi tìm phòng bếp của căn nhà này.

Sau một hồi tìm kiếm, cuối cùng Mục Nhan cũng tìm được phòng bếp.

Đẩy cửa bước vào, ngay từ ánh mắt đầu tiên đã khiến Mục Nhan ngạc nhiên mừng rỡ.

Phòng bếp vừa nhìn qua đã thấy vô cùng sạch sẽ, có lẽ đã được tổ tiết mục tân trang lại.

Mặt bàn rộng rãi không một hạt bụi, sáng sủa mới tinh, khiến tâm lý người ta cảm thấy thoải mái khi nhìn vào, chắc hẳn đây là loại hình phòng bếp mở?

Mà trên giá cạnh bàn còn có đủ loại gia vị chưa mở cùng nhiều loại dụng cụ cắt gọt.

Ngoài ra, bên cạnh còn có một chiếc tủ lạnh.

Nhìn quanh một hồi, Mục Nhan lập tức có cảm giác muốn động tay động chân.

Sắp trưa rồi, vừa lúc có thể chuẩn bị cơm trưa.

Trước đó cô đã xem qua phần giới thiệu chương trình, hôm nay sẽ có một vài khách mời nổi tiếng đến, chắc là cũng sắp đến rồi nhỉ?

Đang muốn làm cơm trưa, Mục Nhan nhanh chóng phát hiện ra điều kỳ lạ trong phòng bếp, đúng là phòng bếp này rất sạch sẽ, nhưng nồi đâu? Hơn nữa, dường như trong phòng bếp không có thiết bị điện?

Lại là một thói quen khác của tổ tiết mục sao?

Lúc này, Mục Nhan nhanh chóng tìm thấy một thẻ nhiệm vụ ở trong góc.

“Quý khách thân mến, chúc mừng bạn đã khám phá ra nhiệm vụ bí ẩn, tất cả vật dụng cần thiết cho chương trình này quý khách phải lấy ngay tại địa phương.”

Sau khi đọc xong, Mục Nhan lập tức có một loại dự cảm bất thường.

Trước tiên cô mở tủ lạnh ra.

Sau khi mở tủ lạnh, bên trong trống rỗng, chỉ có trơ trọi một quả dưa chuột và hai quả trứng gà, ngoài ra thì không có gì hết.

Đột kích tủ lạnh xong, Mục Nhan xem xét mặt bàn mà cô nghĩ rằng đó là loại hình phòng bếp mở, đi vòng ra phía sau, chỉ thấy còn sót vài chỗ vẫn đang cháy.

Mà nơi để nhét củi, rỗng tuếch ~

Đã có hai lần kinh nghiệm, Mục Nhan bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu căn bếp cổ xưa này.

Trở lại phía trước mặt bàn, Mục Nhan kiểm tra một chút, rồi nhanh chóng nhấc khuôn mẫu trên mặt bàn lên, phía dưới lập tức lộ ra mấy chiếc nồi lớn nhỏ kích cỡ khác nhau.

Quả đúng là một căn bếp thuần tự nhiên.

Mục Nhan lập tức cảm giác được ác ý sâu xa của chương trình ~

“Mẹ, mẹ, còn có những người khác xách vali đến!”

“Mẹ, con từng nhìn thấy họ trên TV.”

“Mẹ, con đã nghe bài hát của chú kia rồi.”

Khi Mục Nhan đang làm quen với phòng bếp, chợt nghe thấy tiếng la lớn của ba đứa nhỏ ở bên ngoài, trong giọng nói tràn đầy vẻ vui sướng~

Sắc mặt Mục Nhan hơi khựng lại, các khách mời khác cũng đến rồi sao?