Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp

Chương 13




Cũng bởi vì càng lúc càng tới gần giờ cơm, nên bất kể là khách du lịch hay một số khách quen gần đó đều bắt đầu kéo đến dần dần.

Nhớ mình từng đồng ý với mẹ sẽ giúp đỡ bà chủ đón khách, sau khi ăn uống no đủ, bộ ba lập tức hành động.

Không cần bà chủ sai bảo, sau khi ba đứa nhỏ chụm đầu lại thầm thì với nhau vài câu thì nhanh chóng tung tăng chạy đến trước cửa.

Nhóm thợ quay phim đang quay ba đứa nhỏ nhìn thấy cảnh đó cũng vội vàng xách camera đuổi theo.

Ba đứa nhỏ này tính làm gì đây!

Bà chủ cũng chú ý đến hành động của ba đứa nhỏ, tuy rằng có người quay phim ở đó, nhưng cô ấy vẫn lặng lẽ đi theo.

Khi hai bên theo sau, họ mới phát hiện, ba đứa nhỏ chỉ đứng ở cửa chào mời khách mà thôi.

Bà chủ nhìn ba đứa nhỏ dùng giọng non nớt để nói “Chào mừng quý khách” với khách ở trước cửa, trên mặt cô ấy lập tức cười tươi như một đóa hoa.

Ai da, nhà này nuôi dạy con cái thế nào nhỉ? Sao nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng yêu vậy ta!

Ừm… có lẽ là ăn những thứ đáng yêu (kem Cornetto) mà lớn lên.

Bà chủ đứng một bên âm thầm ngắm nghía trong chốc lát rồi mới đi tiếp khách.

Ba đứa nhỏ đáng yêu như vậy, hãy để chúng tỏa sáng trên sân khấu thuộc về chúng!

Chẳng phải ngoài cửa có rất nhiều khách mặc dù không có dự định ăn uống, nhưng họ vẫn không nhịn được dừng lại ngắm nhìn bộ ba hay sao?

Lúc này, ba đứa nhỏ đứng thành một hàng nhìn khách khứa xung quanh, Diệp Vũ Thánh cầm đầu lập tức cười ngọt ngào: “Mọi người muốn vào ăn cơm sao?”

“Bên trong có món gì ngon?” Một vị khách đứng ngoài cửa cười trêu.

Đồng thời, cũng có người lập tức cầm điện thoại quay video, gần đây các video ngắn rất phổ biến, nhiều người đã hình thành thói quen quay các video ngắn mỗi khi ra ngoài chơi.

Nhìn ba đứa nhỏ dễ thương như vậy, bọn họ đều cảm thấy mình có thể nổi tiếng một phen nếu quay được bọn trẻ.

Lúc này, Diệp Vũ Thánh lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho Diệp Vũ Triết.

Nói đến ăn, vẫn là Diệp Vũ Triết am hiểu hơn.

Vừa nhận được ánh mắt ra hiệu của anh trai, Diệp Vũ Triết lập tức mở miệng nói bô bô: “Mì cay Thành Đô, mì nước ngọt, hoành thánh hải vị, mì thịt bò, canh đậu, sườn non hấp, phổi phu thê, dimsum chiên, bánh gạo nếp hoàng kim, hoành thánh dầu đỏ, mì lạnh Xuyên Bắc, thạch băng, bánh bao chiên, bánh nướng đường đỏ,… rất nhiều món ăn ngon!”

Liền một hơi, Diệp Vũ Triết nói ra hết tất cả tên các món ăn mà cậu bé biết.

Cậu vừa nói xong, những du khách xung quanh đồng loạt vỗ tay bôm bốp.

Đứa nhỏ này mới chỉ năm sáu tuổi thôi nhỉ! Không ngờ lại giỏi đến thế, có thể nói được tên của nhiều món ăn như vậy?

Một số người tiếp tục hỏi: “Vậy trong đó có món gì ngon nhất?”

“Mì cay Thành Đô!” Diệp Vũ Hành nhỏ nhất lập tức chen vào, cậu nghe nói, nhiệm vụ mà mẹ phải làm có liên quan đến mì cay Thành Đô, vì vậy tất nhiên phải đẩy mạnh món mì cay Thành Đô.

Đồ ăn mẹ cậu làm luôn là món ngon nhất trên đời!

Diệp Vũ Triết nghe thế thì rối rắm một lát, thật ra cậu cảm thấy món bánh gạo nếp hoàng kim ăn ngon nhất, nhưng em trai đã nói như thế, cậu cũng không thể bác bỏ lời nói của em trai.

Sau đó cậu nghiêm túc gật đầu: “Mì cay Thành Đô là ngon nhất!”

Lúc này Diệp Vũ Thánh cũng nghĩ đến nên vội vàng gật đầu theo.

Ba đứa nhỏ đứng ở nơi đó với vẻ mặt nghiêm túc, biểu cảm đáng yêu đến mức muốn bùng nổ.

Không ít người có mặt tại hiện trường đều cho rằng, đằng nào cũng phải ăn, chi bằng ăn ở đây, còn có thể trêu chọc bọn nhỏ!

“Chúng ta vào đây ăn đi, chú có thể chụp ảnh cùng cháu không?” Một du khách hỏi.

“Được ạ! Không thành vấn đề!” Diệp Vũ Thánh vô cùng khí phách tuyên bố.

Sau đó thật sự nhấc lên một làn sóng khách hàng.

Rất nhiều khách đứng trước cửa chụp ảnh cùng bộ ba đáng yêu rồi mới tiến vào cửa hàng.

Hết đợt này đến đợt khác, bà chủ bên trong vui đến mức cười méo cả miệng.

Sau đó thấy khách đều gọi mì cay Thành Đô, bà chủ lại âm thầm khen ngợi ba đứa nhỏ thông minh, còn biết câu khách cho mẹ.

Tuy nhiên, vẫn phải là khách hàng cũ mới được.

Với sự tuyên truyền của bọn nhỏ, nhiệm vụ mười bát mì sẽ dễ dàng hoàn thành.

Chỉ là tạm thời Mục Nhan ở bên trong phải vất vả rồi.

Quả nhiên, sau khi nhìn thấy một danh sách gọi món dài ngoằng, ngay lập tức Mục Nhan đã lao vào nấu mì không ngừng nghỉ, hai tay cô không dừng lại một phút nào, cũng may nguyên liệu đã có đầu bếp ở bên cạnh hỗ trợ, Mục Nhan mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng lúc này Mục Nhan cũng cảm thấy có chút kỳ quái, vì sao nghe đầu bếp béo nói, hôm nay có rất nhiều người gọi mì cay Thành Đô vậy nhỉ?

Mục Nhan không biết mình bị ba bảo bối nhà mình gài bẫy, cô vẫn tiếp tục vùi đầu làm mì cay Thành Đô, càng về sau, tốc độ ngày càng tăng lên.


Sau khi gài bẫy mẹ thu hút hết đợt du khách này đến đợt du khách khác, cuối cùng bộ ba cũng mời chào được một số khách quen ngoài khách du lịch.

Chu Sấm chính là một trong những người dân sống ở gần đó, lần này anh ta có bạn đến thăm, tất nhiên anh ta cũng định dẫn bạn mình đi ăn những món ăn vặt bản địa.

Quán ăn vặt Hoàng Thành Thổ Bá được xem là nơi có những món ăn đặc trưng bản địa nhất của thế hệ này, bản thân anh ta cũng thường xuyên ăn ở đây.

Không nghĩ đến lần này lại gặp được ba đứa nhỏ.

Sau khi nhìn người bạn của mình trêu đùa ba đứa nhỏ, bọn họ cùng nhau tiến vào, thấy hầu hết mọi người trong tiệm đều ăn mì cay Thành Đô, bạn của anh ta cũng gọi mì cay Thành Đô.

Dù thường xuyên ăn, nhưng anh ta nhìn thấy mì cay Thành Đô trong bát của một số người có vẻ khác với trước kia nên cũng gọi theo.

Chốc lát sau, ba bát mì cay Thành Đô cùng các món ăn vặt khác lần lượt được mang lên.

Nhìn món mì cay Thành Đô mới này, ánh mắt Chu Sấm bừng sáng.

Quả nhiên có sự cải tiến!

Màu sắc này tươi sáng hơn trước rất nhiều, nhìn thôi cũng khiến người ta thèm ăn.

Ngay khi Chu Sấm chuẩn bị động đũa để nếm thử xem hương vị có thay đổi hay không, bạn của anh ta lại đột nhiên ngăn cản.

“Món mì cay Thành Đô này đẹp mắt như vậy, để tôi chụp một tấm trước.” Mấy người bạn lập tức dùng điện thoại di động chụp lại.

Chụp xong thì vội chia sẻ lên vòng bạn bè, sau đó mới bắt đầu ăn một cách mãn nguyện.

Đương nhiên Chu Sấm cũng vội vàng động đũa.

Vừa vào miệng, anh ta lập tức cảm thấy món mì cay Thành Đô này khác với trước kia.

Nó thực sự rất ngon!

Hương vị vẫn có chút tương tự món mì cay Thành Đô lúc trước, chỉ là không biết vì sao, khi ăn vào miệng lại có cảm giác đặc biệt ngon.

Cũng là sợi mì dai giòn, nhưng bên trên lại dậy mùi hương đậm đà, cộng thêm các nguyên liệu thơm ngon tươi mới, ăn vào có cảm giác như muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.

Điều quan trọng nhất trong bát mì này chính là nguyên liệu hoàn toàn mới!

Nghĩ như vậy, Chu Sấm nhìn sang bạn mình, hai người bọn họ cũng đang cúi đầu nghiêm túc thành kính mà ăn, sau khi phát hiện Chu Sấm đang nhìn mình, họ lập tức giơ ngón tay cái với Chu Sấm: “Thật sự rất ngon!”

“Hahaha, tôi cũng cảm thấy vậy.” Chu Sấm đáp.

Lúc này, một người bạn của Chu Sấm chỉ với vài ba đũa đã ăn hết mì trong bát của anh ta.


Số lượng mì cay Thành Đô cũng không phải quá nhiều.

Sau khi ăn xong, sắc mặt của bạn Chu Sấm có vẻ chưa đã thèm, anh ta nhìn Chu Sấm và nói: “Tôi muốn ăn thêm một bát nữa.”

“Tôi cũng vậy.” Một người khác còn chưa ăn hết đã vội vàng giơ tay.

Một chút mì này còn chưa đã ghiền đâu!

“Được.” Chu Sấm gật đầu rồi lập tức vẫy tay: “Bàn này thêm ba bát mì cay Thành Đô.”

Đúng vậy, anh ta cũng định ăn thêm một bát nữa.

“Được.” Người phục vụ nghe xong lập tức đi gọi món.

Lúc này, bà chủ quán từ trong quầy đi đến: “Chu Sấm, anh cảm thấy mì cay Thành Đô hôm nay thế nào?”

“Chắc chắn đã thay đổi nguyên liệu rồi, ăn ngon hơn trước kia.” Chu Sấm nói rồi giơ ngón tay cái với bà chủ.

“Hôm nay là do một vị đầu bếp đặc biệt làm, tôi sẽ chuyển lời khen của anh đến cô ấy.” Bà chủ nhận được câu trả lời từ Chu Sấm thì vui vẻ nói câu đó, sau đó cô ấy quay trở lại quầy và đánh thêm một dấu vào cuốn sổ.

Đã là vị khách thứ mười rồi!

Khả năng nấu nướng của vị khách mời ghi hình cho chương trình quả thực không tồi.

Hehe, lát nữa cô ấy phải theo chân bọn họ chụp một tấm ảnh mới được, đợi đến khi chương trình phát sóng, có lẽ còn có thể giúp cửa hàng của mình thơm lây.

Nghĩ vậy, bà chủ giao nhiệm đứng quầy cho một nhân viên, sau đó lập tức đi ra phía sau bếp.

Bởi vì đang là giờ cao điểm ăn uống, nên lúc này nhà bếp thật sự rất bận.

Tại vị trí của Mục Nhan, cô đang đảo các nguyên liệu cơ bản.

Vừa đến gần, bà chủ đã ngửi thấy mùi thơm từ mũi thấm vào lòng người.

“Cô Mục, chúc mừng cô, nhiệm vụ của cô đã hoàn thành.” Nói xong, bà chủ giao một phong bì trên tay cho Mục Nhan.

Trong lòng Mục Nhan lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng cũng hoàn thành!

Hôm nay chỉ trong vài tiếng ngắn ngủi, cô đã làm được điều mà trước đây cô phải mất ít nhất nửa tháng mới có thể làm được.

So với việc làm nhiều khẩu phần ăn trong thời gian ngắn, cô vẫn thích làm một khẩu phần ăn trong thời gian dài hơn.

Tuy nhiên, thấy trên tay còn mấy đơn gọi món, Mục Nhan vẫn là người thích làm đến nơi đến chốn, cuối cùng cô nói: “Để tôi làm nốt mấy đơn này trước!”

“Được.” Bà chủ cũng không từ chối.

Một lát sau, khi Mục Nhan đã hoàn thành phần mì cuối cùng, cô tẩy rửa bản thân qua loa một chút, sau đó mới đi ra ngoài.

Thời điểm cô ra ngoài cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý từ mọi người.

Chỉ là khi vừa đi ra, cô đã nhìn thấy ba đứa nhỏ ngồi trên băng ghế dài trước cửa, đong đưa đôi chân nhỏ của mình.

Mục Nhan vừa bước ra, ba đứa nhỏ lập tức chú ý đến, vội vàng phi như bay đến.

“Mẹ, mẹ làm xong nhiệm vụ rồi sao?” Diệp Vũ Thánh mở miệng hỏi.

“Ừm, làm xong rồi.” Mục Nhan gật đầu.

“Mẹ thật tuyệt!” Diệp Vũ Thánh không chút keo mà kiệt khen ngợi.

Nghe vậy, Mục Nhan xoa đầu cậu bé.

Lúc này, Diệp Vũ Hành cũng không chịu thua kém: “Mẹ, con còn giúp mẹ đề cử mì cay Thành Đô! Nghe dì nói có rất nhiều người gọi mì cay Thành Đô.”

“Cả con nữa!” Diệp Vũ Triết cũng nói theo: “Ngoại trừ món này, con còn ghi nhớ thực đơn đấy!”

Mục Nhan nghe vậy thì sửng sốt một hồi, sau đó cô mới hiểu vì sao đầu bếp béo lại nói hôm nay có nhiều người gọi mì cay Thành Đô đến thế, hoá ra nguyên nhân nằm ở đây.

Có phải cô đã vô tình bị các bảo bối đáng yêu nhà mình gài bẫy rồi không?

Nhưng suy cho cùng, bọn họ đã cố gắng hết sức để hoàn thành nhiệm vụ!

“Các con cũng rất tuyệt! Hôm nay mẹ vui lắm.”

Trong lúc cô không để ý, các con của cô đã có thể bắt đầu tự mình phụ trách một công việc rồi!

“Hì hì ~” Nghe thấy lời khen của mẹ, ba đứa nhỏ đều nở nụ cười vui vẻ.

Mà lúc này, một lớn ba nhỏ chụm đầu vào nhau, tăng thêm vài phần ấm áp, khiến trái tim của các thợ quay phim xung quanh cũng không khỏi ấm áp theo.

Thật là một gia đình hạnh phúc!

Ừm, có bố ở đây thì tốt biết mấy!