Cơ Trịnh bây giờ đã là Thái tử Đại Chu.
Bây giờ Chu Thiên tử Cơ Lãng còn khoẻ, thế nhưng mọi người đều biết Chu Thiên tử đời tiếp theo sẽ là Thái tử Trịnh.
Dù sao hậu cung Cơ Lãng cũng không có ai, muốn có con cũng khó nói chi là con trai.
Bởi vậy tất cả trách nhiệm đặt trên vai Thái tử Trịnh.
Cơ Lãng là Thiên tử vẫn không đón dâu, kỳ thực nguyên nhân rất đơn giản.
Hắn coi như cưới phu nhân, cũng không có cách nào sinh con.
Khi Cơ Lãng còn làm Vương tử bị hạ độc, dù chữa trị vẫn không thể sinh con, bởi vậy Cơ Lãng cảm thấy không cần phải cưới phu nhân.
Cơ Lãng tổng cộng có hai đứa con trai, trưởng tử là Cơ Trịnh.
Năm đó Cơ Lãng biết mình không thể sinh con, thế nhưng muốn tranh vị không thể không có con trai nối dõi.
Bởi vậy hắn quyết định nhận nuôi một đứa bé trai, đó chính là Cơ Trịnh.
Một đứa con trai khác là Vương tử Đái.
Đó là đứa con trai do người phu nhân Cơ Lãng thích nhất sinh ra.
Khi đó Cơ Lãng rất vui, cảm thấy mình uống thuốc điều trị có hiệu quả.
Nhưng sau đó Cơ Lãng phát hiện không phải như vậy.
Bởi vì Vương tử Đái không là con ruột của hắn.
Mà phu nhân của hắn cùng nhân tình còn muốn lập mưu giết chết hắn, để con bọn họ leo lên vị trí Chu Công.
Bởi vì chuyện này, từ đó trong lòng hắn sinh ra ngăn cách, cũng không tin ai, luôn đề phòng, thậm chí là đối với Cơ Trịnh.
Bất quá những năm gần đây, Cơ Lãng và Cơ Trịnh cũng coi như là cùng chung hoạn nạn.
Cơ Trịnh hỗ trợ Cơ Lãng leo lên vị trí Chu Công, có thể nói là trung thành tuyệt đối.
Cơ Lãng cũng dần dần tín nhiệm hắn, chỉ tín nhiệm một mình hắn.
Cơ Lãng có chút phiền não, bởi vì triều thần đều khuyên Cơ Lãng cưới phu nhân, lập Vương hậu.
Thế nhưng Cơ Lãng không tin ai.
Hắn lo sợ người xa lạ ngủ bên cạnh mình, hại chết mình lúc nào không biết.
Giống như là năm đó, nếu không phải hắn phát hiện sớm, thì đã bị phu nhân của chính mình hại chết.
Thế nhưng Cơ Lãng lại không thể để người khác biết bí mật, bằng không sẽ khó giữ ngôi vị, bởi vậy Cơ Lãng vô cùng lo lắng.
Còn lý do khác đó chính là Thái tử Trịnh.
Trong lòng Cơ Lãng, Thái tử Trịnh là người đáng tin tưởng nhất, cũng là người thừa kế của hắn.
Tuy rằng Thái tử Trịnh không cùng huyết thống, thế nhưng Cơ Lãng cảm thấy huyết thống tất cả đều là vô nghĩa.
Cho dù có huyết thống, cũng phụ tử huynh đệ tương tàn, hiếm lạ sao?
Cơ Lãng muốn bảo vệ vị trí Thái tử của Cơ Trịnh.
Nếu như Cơ Lãng cưới phu nhân, coi như không sinh được con, thế nhưng nhà phu nhân cũng sẽ chống lại Thái tử Trịnh, cứ như vậy cục diện sẽ phi thường khó xử.
Cơ Lãng vì để tránh cho Thái tử Trịnh khó khăn, vẫn luôn kéo dài không có cưới phu nhân, luôn qua loa lấy lệ triều thần.
Gần cuối năm sẽ tiến hành hội săn bắn mùa đông.
Lần này hội săn bắn mùa đông rất nhiều quốc quân sẽ tham gia.
Dĩ nhiên, các quốc quân sẽ mang theo nữ quyến đến.
Đây kỳ thực chính là biến tướng của hội xem mắt.
Rất nhiều triều thần cũng sẽ mang theo con gái cháu gái đến muốn phân cao thấp.
Phải biết, Chu Thiên tử vẫn còn trẻ, bên cạnh không có nữ nhân, chỉ có một con trai nuôi.
Nếu có nữ nhân nào sinh hạ một đứa con trai cho Thiên tử, như vậy Thái tử bị phế cũng không là vấn đề.
Thái tử Trịnh vào tiểu tẩm cung thỉnh an Cơ Lãng.
Cơ Lãng còn chưa có dậy, lười biếng nằm trên giường.
Khi Cơ Lãng vẫn còn ngủ, người khác tuyệt đối không thế tiến vào tiểu tẩm cung, thế nhưng Thái tử Trịnh thì khác.
Toàn bộ Lạc Sư thành đều biết Thái tử Trịnh đặc quyền rất cao, chứng minh hắn rất được sủng ái.
Thái tử Trịnh đi vào, phất phất tay, cho tự nhân và cung nữ lui xuống, chỉ để lại quần áo và đồ vật nâng trong tay.
Thái tử Trịnh nhìn thấy Cơ Lãng còn ngủ say, cười cười.
Hắn đem bội kiếm của mình xuống, nhẹ nhàng đặt ở một bên, lập tức ngồi ở bên giường giúp Cơ Lãng vuốt lại tóc tán loạn.
Cơ Lãng nằm nghiêng bởi vậy gò má ép tới có chút biến dạng, bất quá có mấy phần đáng yêu.
Cơ Lãng đã qua lâu rồi cái tuổi đáng yêu.
Bây giờ hắn đã qua bốn mươi tuổi, có thể nói là đại thúc, thế nhưng diện mạo không thấy già.
Nếu hắn đứng cùng Thái tử Trịnh, sẽ như là hai huynh đệ, căn bản không như là hai cha con.
Thái tử Trịnh mỉm cười nhìn Cơ Lãng, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt tóc Cơ Lãng.
Cơ Lãng còn đang trong giấc mộng, vào lúc này liền đem đầu cọ cọ tay Thái tử Trịnh, nỉ non nói:
"Ừm...!Trịnh..."
Thái tử Trịnh tựa hồ bị Cơ Lãng nỉ non làm sợ hãi, đột nhiên thu tay về, cảm giác bàn tay giống bị bỏng.
Bởi vì Thái tử Trịnh nhanh chóng rút tay, Cơ Lãng liền tỉnh lại, kinh ngạc mở to hai mắt.
Nhìn thấy bên cạnh mình có người, Cơ Lãng bắt đầu đề phòng.
Bất quá nhìn kỹ là Thái tử Trịnh, hắn liền thở phào nhẹ nhõm, ngồi dậy.
Cơ Lãng xiêm y tán loạn, vuốt vuốt tóc của chính mình.
Cũng không biết có phải bởi vì mới dậy nhìn thấy Thái tử Trịnh hay không, hắn vô cùng vui, tâm tình thật tốt cười nói:
"Trịnh, sớm như vậy đã tới?"
Thái tử Trịnh ho khan một tiếng, đè xuống kỳ quái trong lòng, đem bội kiếm đeo trên eo, nói:
"Vương phụ, không còn sớm.
Hôm nay bắt đầu hội săn bắn mùa đông, một chốc sẽ khởi hành đi bãi săn, Vương phụ cũng nên dậy sớm thôi."
Cơ Lãng cười cười, nói:
"Trịnh, con kêu ta là Vương phụ rất lạ, giống như trước gọi phụ thân không phải rất tốt sao?"
Thái tử Trịnh nói:
"E sợ không đủ cung kính."
Cơ Lãng vươn tay kéo tay hắn, nói:
"Ai nói không cung kính, ta nói cung kính chính là cung kính."
Thái tử Trịnh nghe Cơ Lãng nói, nở nụ cười, nói:
"Vâng, phụ thân."
Cơ Lãng chuẩn bị thay y phục, ánh mắt Thái tử Trịnh gợn sóng hai lần, nhanh chóng quay lưng lại.
Cơ Lãng hoàn toàn không có phát hiện Thái tử Trịnh không giống bình thường.
Mặc xong y phục, hắn vẫy tay gọi Thái tử Trịnh lại buộc thắt lưng, đeo bảo kiếm.
Động tác Thái tử Trịnh phi thường ôn nhu.
Sửa sang xong, Cơ Lãng cười híp mắt nói:
"Tốt, vẫn là Trịnh tri kỷ.
Nếu không có Trịnh ở bên cạnh, Quả nhân không biết làm thế nào?"
Thái tử Trịnh miễn cưỡng cười cười, liền theo Cơ Lãng đi ra khỏi tiểu tẩm cung, chuẩn bị lên xe đến bãi săn.
Đội ngũ từ Vương cung đi bãi săn đội phi thường đồ sộ.
Rất nhiều quốc quân dẫn theo Công chúa đến Lạc Sư thành bởi vậy cũng cùng đi.
Mọi người đều biết lần này săn bắn mục đích là tuyển phu nhân cho Cơ Lãng, các nữ tử mặc trang phục đẹp nhất trang điểm lộng lẫy, cho dù khí trời lạnh giá cũng không có lo ngại.
Cơ Lãng tương đối sợ lạnh.
Thái tử Trịnh cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe.
Một tự nhân chạy tới nói:
"Thái tử, Thiên tử mời ngài lên xe."
Thái tử Trịnh lập tức tung người xuống ngựa, động tác lưu loát, liền lên truy xe.
Cơ Lãng đang ôm cánh tay, cuộn tròn rúc vào một góc, lạnh đến mức run lẩy bẩy.
Nhìn thấy Cơ Trịnh tiến vào, hắn vội vã vẫy tay nói:
"Trịnh, mau tới ôm vi phụ một cái, lạnh chết rồi."
Thái tử Trịnh vừa nghe nguyên nhân Cơ Lãng tìm mình nhất thời có chút khó xử.
Vào lúc này truy xe bắt đầu di chuyển, thật là có chút xóc nảy.
Cơ Lãng muốn với tay lên nắm lấy người, đột nhiên ngã hướng phía trước.
Thái tử Trịnh động tác nhanh nhẹ đỡ lấy Cơ Lãng, cho hắn ngồi xuống.
Cơ Lãng liền thuận thế ôm lấy người, cười nói:
"Trịnh là cái lò sưởi, từ nhỏ đã ấm áp như vậy."
Thái tử Trịnh cứng ngắc, cổ họng cũng có chút lạnh.
Chính hắn cũng không biết tại sao, là nguyên nhân gì, trong đầu trống rỗng.
Cơ Lãng tựa sát hắn, một hồi đã muốn ngủ.
Thái tử Trịnh cứng ngắc đem áo choàng cởi xuống, khoác lên người Cơ Lãng, sau đó muốn lui lại.
Nào có biết Cơ Lãng căn bản không ngủ, níu Thái tử Trịnh, cười nói:
"Hả? Trịnh muốn chạy trốn?"
Thái tử Trịnh ho khan một tiếng, nói:
"Phụ thân, con gọi người lấy cho ngài chăn, như vậy sẽ ấm áp."
Cơ Lãng lại nói:
"Chăn nào có tri kỷ như Trịnh? Vi phụ chỉ cần Trịnh."
Vi phụ chỉ cần Trịnh!
Thái tử Trịnh cảm giác mình nghe không rõ ràng, trong tai chỉ lẩn quẩn câu nói này.
Hắn chóng mặt vô cùng, luôn cảm thấy nghe câu nói này, dù đầu rơi máu chảy cũng không có gì sợ hãi.
Trong khi Thái tử Trịnh còn vô cùng loạn, Cơ Lãng đột nhiên nói:
"Trịnh, con nói vi phụ...!nên có phu nhân hay không?"
Thái tử Trịnh đột nhiên tỉnh lại, như là trên đám mây bị người đánh rơi xuống, lọt vào vực sâu vạn trượng, lo sợ bất an, khó chịu nói không nên lời.
Cơ Lãng lẩm bẩm.
"Vi phụ thân là Thiên tử, nếu như không có phu nhân tựa hồ khó ăn nói.
Thế nhưng nếu có phu nhân, vi phụ lại sợ Trịnh bị oan ức."
Cơ Lãng nói, Thái tử Trịnh lại nghe không rõ ràng.
Hắn chỉ có thể nghe đến Cơ Lãng nói muốn có phu nhân.
Thái tử Trịnh không có trả lời.
Cơ Lãng cũng chỉ là hỏi một câu, liền không nói gì nữa, dựa vào Thái tử Trịnh, ngủ.
Thời điểm ngủ hắn còn lẩm bẩm.
"Trịnh!"
Trên đường đi hai người không nói gì.
Thời điểm hoàng hôn đội ngũ tới bắn bãi săn.
Tại bãi săn quan chức đã chuẩn bị bố trí thỏa đáng, tiệc cũng dọn lên.
Dựa theo quy tắc ngày thứ nhất tổ chức yến tiệc.
Dù sao tham gia săn bắn có rất nhiều quốc quân, không thể mất uy nghiêm Thiên tử, bởi vậy yến tiệc phi thường long trọng.
Cơ Lãng ngủ rất say, mơ mơ màng màng cảm giác xe dừng lại.
Có người đang gọi, âm thanh rất trầm thấp, rất nhẹ, cùng lúc đó còn có bàn tay ấm áp xoa xoa bên gáy của hắn.
Ấm áp đó khiến người ta lưu luyến.
Cơ Lãng yêu thích loại ấm áp này.
Hắn luôn luôn sợ lạnh, chủ động cọ cọ lòng bàn tay kia.
Kết quả là bàn tay kia đột nhiên nhanh chóng rút lui, Cơ Lãng phút chốc tỉnh lại.
Cơ Lãng mở mắt ra, còn có chút mê man, liền nhìn thấy Thái tử Trịnh hoang mang lui lại, tựa hồ chuẩn bị rời đi, cũng không biết đang làm gì.
"Phụ thân, đến bãi săn, mời xuống truy xe thôi."
Cơ Lãng cười híp mắt, khoác áo choàng Thái tử Trịnh liền đứng lên.
Thái tử Trịnh cũng chuẩn bị rời xe.
Bất quá bởi vì hắn trên đường đi đều một cái tư thế làm đệm lót cho Cơ Lãng, bởi vậy vào lúc này có một chút không dễ chịu, chân tê dại không có cảm giác, liền muốn ngã chổng vó.
"Trịnh !"
Cơ Lãng nhanh chóng đỡ lấy Thái tử Trịnh.
Thái tử Trịnh thân hình cao lớn, Cơ Lãng thấp hơn hắn rất nhiều.
Lảo đảo, Thái tử Trịnh vừa vặn cúi xuống, môi cọ vào trán Cơ Lãng.
Hai người đồng thời chấn động.
Cơ Lãng kinh ngạc mở to hai mắt, mà Thái tử Trịnh như là chạm vật nóng, nhanh chóng bỏ qua Cơ Lãng, nói:
"Đụng phải phụ thân, con tự mình đi được rồi."
Hắn nói, nhanh chóng vén rèm xe đi xuống.
Phía dưới rất nhiều người cung nghênh, nhìn thấy Thái tử đi xuống, dồn dập hành lễ.
Cơ Lãng cũng đi xuống, bất quá Thái tử Trịnh cũng không có như ngày thường đỡ Cơ Lãng xuống xe, mà là tự nhân đỡ.
Cơ Lãng còn tưởng rằng Trịnh chân tê, bởi vậy cũng không có suy nghĩ nhiều.
Mọi người tiến nhập hành dinh, lều trại đã sớm dựng xong.
Bọn họ đi vào, đã thấy rượu ngon món ngon bày đầy bàn, nữ tửu xinh đẹp nối đuôi nhau mà vào, vì bọn họ thêm rượu.
Doanh trướng đèn đuốc sáng choang.
Cơ Lãng đi tới ngồi ở vị trí cao nhất, Thái tử Trịnh cũng ngồi chỗ bên cạnh.
"Các vị quốc quân Khanh đại phu, mời ngồi.
Hôm nay yến tiệc vạn vạn lần đừng gò bó."
Mọi người dồn dập đáp lời, lập tức bắt đầu nâng ly.
Ai cũng tranh muốn kính Thiên tử cùng Thái tử.
Thái tử Trịnh chẳng biết vì sao tâm tình không tốt, vẫn luôn cau mày.
Người khác kính rượu, hắn liền thẳng thắn ngửa đầu uống cạn, cũng không có phản ứng.
Bên kia Cơ Lãng cũng bị người kính rượu.
Lúc này quốc quân Trần quốc liền đến mời rượu, cười híp mắt nói:
"Thiên tử."
Quốc quân Trần quốc còn mang theo một thiếu nữ thanh xuân, chính là Công chúa Trần quốc.
Nữ tử vô cùng ngượng ngùng, cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng Cơ Lãng.
Cơ Lãng cũng coi như là nam tử có diện mạo đẹp.
Tuy rằng không thể xưng là xuất chúng, thế nhưng tướng mạo phong lưu nhã nhặn.
Có rất nhiều nữ tử yêu thích loại tướng mạo ôn nhu lịch lãm.
Cơ Lãng liếc nhìn nữ tử, liền biết tâm tư quốc quân Trần quốc.
Nhìn thấy quốc quân Trần quốc mang theo con gái đi kính rượu Thiên tử, những người khác cũng không cam lòng lạc hậu, vội vã đều mang con gái mình lại đây.
Còn có nhiều sĩ phu quyền uy cũng không cam lòng, liền dẫn con gái mình giới thiệu với Cơ Lãng.
Nhất thời Cơ Lãng bị vây quanh bởi một đám nữ tử trẻ tuổi, tranh cờ đấu sắc, giành giật mời rượu Cơ Lãng.
Cơ Lãng dĩ nhiên vô cùng thành thạo điêu luyện, không có ngập ngừng, cười híp mắt uống rượu nhóm mỹ nhân kính.
HunhHn786
Thái tử Trịnh ngồi ở một bên, tựa hồ có hơi rầu rĩ không vui.
Hắn ngẩng đầu nhìn một chút.
Cơ Lãng vẻ mặt vui mừng, đang cùng những cô gái kia trò chuyện.
Mấy nữ tử bị Cơ Lãng chọc cho cười không ngừng, nói chung bầu không khí rất tốt.
Thái tử Trịnh ngồi ở chỗ ngồi, cười khổ, khắc chế tâm tình của mình.
Quốc quân Trần quốc cười chắp tay nói:
"Thiên tử, yến tiệc có rượu có thịt, cũng không âm nhạc ca vũ trợ hứng, thật sự là quá mức vô vị.
Hay là như vậy đi, liền để tiểu nữ múa một khúc giúp vui cho Thiên tử?"
Quốc quân Trần quốc muốn nịnh bợ Cơ Lãng, mọi người đều nhìn ra rồi.
Dù sao trong tiệc rượu long trọng, hắn để cho con gái mình múa giúp vui cũng là đủ liều mạng.
Cơ Lãng chỉ là cười cười, không từ chối, nói:
"Hiếm thấy Trần Công có lòng, vậy thì cho người tấu nhạc đi."
Quốc quân Trần quốc vừa nghe, lòng mừng rỡ, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho con gái.
Sáo trúc vang lên, giai điệu du dương như cảnh đẹp Giang Nam.
Công chúa Trần quốc đi ra múa.
Một bóng dáng hồng nhạt nhẹ nhàng uyển chuyển như một con bướm không ngừng bay lượn quanh khóm hoa.
Công chúa Trần quốc kỹ thuật nhảy múa rất tốt, rất nhiều ánh mắt ái mộ.
Hơn nữa dung mạo của nàng cũng không phải là loại tầm thường.
Cứ như vậy, nàng liền biến thành tiêu điểm bữa tiệc, cả Cơ Lãng cũng chăm chú nhìn về phía nàng.
Ánh mắt Cơ Lãng trở nên thâm trầm.
Trong mắt người khác, hắn như một nam nhân có dục vọng nhìn chằm chằm nữ nhân kia.
Quốc quân Trần quốc mừng rỡ trong lòng, quả thực vui vô cùng, vội vàng nháy mắt ra dấu với con gái.
Công chúa Trần quốc cũng nhìn thấy ánh mắt thâm trầm kia tập trung vào chính mình, như muốn dùng móng vuốt sắc bén cùng hàm răng sắc bén xé nát nàng.
Chỉ là người khác không biết, Cơ Lãng rơi vào trầm tư là nhớ lại phu nhân của mình trước đây.
Năm đó Cơ Lãng còn làm Chu Công, có một vị phu nhân cũng là người Trần quốc.
Hắn rất sủng ái vị phu nhân này.
Lần đầu gặp mặt, phu nhân cũng múa cho Cơ Lãng xem.
Dáng vẻ ngượng ngùng cùng động tác không khác nữ tử bây giờ là bao nhiêu.
Nhưng mấy năm sau, phu nhân của hắn liền mưu đồ giết hắn.
Bài múa của Công chúa Trần quốc khiến Cơ Lãng nhớ lại rất nhiều chuyện cũ.
Ánh mắt của hắn xác thực thâm trầm, song là bởi vì nhớ lại rất nhiều chuyện không vui.
Mọi người cũng không biết cái này, còn tưởng rằng Công chúa Trần quốc lần này thắng triệt để.
Thái tử Trịnh tựa hồ cũng hiểu lầm ý Cơ Lãng.
Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm ly rượu trong tay, ánh mắt đều là nồng đậm bi ai.
Công chúa Trần quốc nhanh chóng thêm ít sức, sải bước dài hơn, rất nhanh liền vòng tới trước mặt Cơ Lãng.
Tà váy hồng thiếu chút lật đổ ly rượu của Thái tử Trịnh.
Thái tử Trịnh nhanh chóng ổn định lại, ngẩng đầu nhìn lên.
Công chúa Trần quốc lướt qua hắn, vòng tới vòng lui chung quanh, tay áo bay bay cọ vào má Cơ Lãng.
Ám chỉ đã rất rõ ràng, tất cả mọi người có chút trơ ra.
Thứ nhất là bởi vì ghen tị.
Dù sao những nữ tử khác không dũng khí, trơ mắt nhìn Công chúa Trần quốc múa lấy lòng Thiên tử, trong lòng có chút chua xót.
Thứ hai thì là bởi vì xem thường.
Đường đường một Công chúa dựa vào nhảy múa chiếm được sự thu hút.
Không chỉ như vậy, còn dùng tay áo trêu chọc Thiên tử, cái này còn không bằng nữ tửu.
Trong khi mọi người ở đây vừa ganh tị vừa khinh thường, Cơ Lãng đột nhiên chuyển động.
Hắn đem ly rượu để dưới đất, cùng lúc đó, bắt lấy tay Công chúa Trần quốc.
"Ai nha!"
Công chúa Trần quốc mềm mại kêu lên.
Thân thể nghiêng ngã, nàng liền bị Cơ Lãng kéo vào trong lòng.
Công chúa Trần quốc tỏ ra sợ hết hồn, sắc mặt đỏ chót, xấu hổ dựa sát lòng Cơ Lãng, tay ôm lấy cổ Cơ Lãng.
Cơ Lãng cười híp mắt, tựa hồ uống say.
Hắn đưa tay nâng cằm Công chúa Trần quốc như muốn quan sát tỉ mỉ khuôn mặt nàng.
Thái tử Trịnh ngồi ở một bên, không thấy mặt Cơ Lãng, liền nghe Cơ Lãng cười nói:
"Ngươi tên là gì?"
Công chúa Trần quốc ngượng ngùng, nói:
"Hồi bẩm Thiên tử..."
Nàng còn chưa nói hết, Thái tử Trịnh đột nhiên đứng lên, dọa mọi người giật mình một cái.
Thái tử Trịnh mặt không hề có cảm xúc, nhàn nhạt nói:
"Vương phụ, con có chút không thoải mái, không có cách nào tiếp tục tham gia tiệc rượu, xin được cáo lui trước."
Hắn nói, chắp tay quay đầu đi.
Cơ Lãng muốn nói, chỉ là Thái tử Trịnh căn bản không cho cơ hội, liền trực tiếp quay đầu đi ra.
Thái tử Trịnh đi rất nhanh, biến mất ở trong đêm tối, không thấy tăm hơi.
Cơ Lãng nhanh chóng đứng lên, cũng không cần nữ tử trong ngực.
Hắn không biết Trịnh đến cùng sao không thoải mái.
"Các vị mời tiếp tục, quả nhân rời đi một chốc."
Hắn nói, liền đuổi theo Thái tử Trịnh.
Đến lúc này mọi người càng ganh tị Công chúa Trần quốc, cơ hồ không ai nguyện ý cùng bọn họ bắt chuyện.
Công chúa quốc về chỗ ngồi, quốc quân Trần quốc cũng không để ý người khác, cười nói:
"Con gái, làm tốt lắm!"
Công chúa Trần quốc thu lại vẻ e thẹn, nói
"Quân phụ, ngài nói không sai.
Nhưng con không muốn làm phu nhân Thiên tử.
Ngài xem Thiên tử đó đã già như vậy, có thể làm phụ thân con rồi!"
Quốc quân Trần quốc vội vã làm cho nàng nhỏ giọng chút, nói:
"Con sao nói ngốc như vậy.
Thiên tử mà không muốn.
Thiên tử bây giờ chỉ mới bốn mươi tuổi mà con ghét bỏ hắn già.
Sao có ai tốt bực này chứ?"
Công chúa quốc cười tủm tỉm, lúc này mới thật sự ngượng ngùng, nói:
"Quân phụ, con cảm thấy Thái tử cũng không tệ.
Tuổi trẻ khỏe mạnh, hơn nữa anh tuấn cao lớn.
Nếu như con có thể gả cho Thái tử, thì mới có phúc khí.
Sau này chẳng phải cũng là phu nhân?"
Quốc quân Trần quốc không đồng ý nói:
"Thái tử mặc dù là Thái tử, thế nhưng bây giờ còn chưa có chắc chắn.
Nếu người nào sinh con trai cho Thiên tử, vậy Thái tử liền nguy hiểm.
Thời điểm đó coi như là phu nhân Thái tử còn tác dụng gì đâu? Con gái hồ đồ à!"
Công chúa Trần quốc không vui, bất quá vẫn là nói:
"Được thôi, con biết rồi, dùng đại cục làm trọng."
Cơ Lãng đi ra đã không nhìn thấy Thái tử Trịnh, không biết đi nơi nào.
Cơ Lãng không thể làm gì khác hơn là đi lều Thái tử Trịnh.
Thái tử Trịnh trở về lều, cảm thấy mình hơi say, đã buồn ngủ.
Hắn cởi ngoại bào, muốn thay y phục chuẩn bị đi ngủ, liền nghe mành vang lên một tiếng, có người đi vào, quay đầu nhìn thấy là Cơ Lãng.
Cơ Lãng không ngờ Trịnh ở trần, liếc mắt nhìn, đôi mắt lập tức chuyển hướng, nói:
"Trịnh không thoải mái, vi phụ gọi y quan đến xem cho con một chút nhé."
Thái tử Trịnh vội vàng tròng xiêm y, để tránh khỏi chính mình thất lễ, nói:
"Không, không cần.
Là Trịnh vừa mới uống rượu, lúc này không quá thoải mái, ngủ một giấc liền tốt."
Cơ Lãng vừa nghe, nói:
"Trịnh đã lớn như vậy, còn không để vi phụ bớt lo.
Chờ, vi phụ gọi người chuẩn bị chút canh giải rượu đến.
Uống rồi ngủ, miễn cho ban đêm không thoải mái, sáng ngày mai càng đau đầu hơn."
Thái tử Trịnh liên tục nói không cần, Cơ Lãng nhất định quay người đi ra ngoài gọi tự nhân bưng tới canh giải rượu.
Bởi vì có tiệc rượu, canh giải rượu đã chuẩn bị sẵn sàng.
Tự nhân rất nhanh đã bưng canh đến.
Cơ Lãng tự mình nhận, phất tay cho tự nhân đi ra ngoài.
"Trịnh, đến, vi phụ cho con uống."
"Không phiền phụ thân, con có thể tự mình uống."
Hắn nói, nhận bát canh giải rượu ngửa cổ uống cạn, động tác phi thường dũng cảm.
Có chút ít canh giải rượu từ trên cổ trượt xuống, thấm ướt cổ áo.
Cơ Lãng liền vội vàng nói:
"Trịnh, cẩn thận nóng."
Hắn nói, dùng khăn lau vết bẩn, động tác phi thường ôn nhu cẩn thận, nói:
"Có nóng không?"
Thái tử Trịnh nhanh chóng lắc lắc đầu, đem bát không để ở một bên, nói:
"Phụ thân, Trịnh không sao, trong tiệc rượu nhiều quốc quân cùng...!cùng Công chúa vẫn chờ phụ thân.
Phụ thân nhanh đi thôi, đừng chậm trễ khách mời."
Cơ Lãng cũng không đi, ở bên cạnh hắn ngồi xuống, nói:
"Khách mời sao so được với Trịnh của vi phụ.
Trịnh thân thể không thoải mái, vi phụ ở đây cùng con."
Hắn nói, đỡ Thái tử Trịnh nằm xuống, còn đắp chăn lên, nói:
"Con ngủ đi, chờ con ngủ, vi phụ lại đi.
Con còn nhớ không, khi còn bé đều là như thế này.
Khi còn bé, con sợ tối, buổi tối không cho vi phụ rời đi."
Thái tử Trịnh bị nói tới đó, đã bắt đầu nhớ ít chuyện khi còn bé.
Khi đó Cơ Trịnh còn nhỏ, hắn không có mẫu thân, cũng không có chỗ dựa.
Khi đó phu nhân sinh "con trai", Cơ Lãng sướng đến phát rồ rồi, liền quên đứa con nuôi.
Chờ khi Cơ Lãng nhớ đến Cơ Trịnh đã gầy trơ xương.
Cơ Lãng vẫn là phát hiện phu nhân và người cấu kết mới nhớ tới Cơ Trịnh.
Cơ Trịnh bởi vì bị ngược đãi, rất sợ tối, khi đó cũng sợ ở một người, gầy gò nho nhỏ, dáng dấp vô cùng đáng thương.
Cơ Lãng tự biết có lỗi, vẫn luôn để Cơ Trịnh bên người, tự thân chăm sóc, buổi tối ngủ cũng là Cơ Lãng dỗ dành.
Chỉ cần Cơ Lãng rời đi một chốc, Cơ Trịnh sẽ biểu hiện phi thường bất an, cuộn mình lại, ở trong bóng tối sẽ run lẩy bẩy.
Cơ Lãng đột nhiên nhắc chuyện này.
Cơ Trịnh cũng nghĩ đến chuyện năm đó, thấp giọng nói:
"Trịnh nhớ, đều nhớ."
Cơ Lãng nghe giọng hắn khàn khàn, đột nhiên thu nụ cười, thấp giọng nói:
"Con...!Trịnh, con hận vi phụ ? Hận vi phụ khi đó không có để ý con?"
Thái tử Trịnh cười cười, nói:
"Con sao có khả năng hận phụ thân? Nếu không phải có phụ thân, không biết con lưu lạc ở nơi nào.
Con không hận phụ thân."
Cũng là bởi vì khi còn bé Cơ Trịnh bị phu nhân Cơ Lãng ngược đãi, bởi vậy khi Cơ Lãng làm Thiên tử chần chừ chọn phu nhân.
Hắn không biết sẽ phát sinh chuyện giống vậy hay không.
Cho dù bây giờ Thái tử Trịnh đã lớn, thế nhưng Cơ Lãng cũng sẽ lo lắng.
Qua một hồi lâu, Cơ Lãng đột nhiên nói:
"Trịnh, vi phụ muốn cùng con thương lượng chuyện này."
Thái tử Trịnh giật mình trong lòng, thấp giọng nói:
"Phụ thân xin nói."
Cơ Lãng nói:
"Trịnh, Công chúa Trần quốc có tài có sắc đẹp, vi phụ thấy nàng cũng đủ điều kiện.
Trịnh cảm thấy thế nào, nếu vi phụ đưa nàng vào trong cung làm phu nhân.
Trần quốc cũng không mạnh mẽ, cũng sẽ không xảy ra chuyên quyền...!Vi phụ, vi phụ mặc dù không cách nào có thêm con, thế nhưng không có phu nhân e sợ thiên hạ chê cười, lại sợ Trịnh bị oan ức.
Trịnh, con cảm thấy thế nào?"
Hắn nói, không nghe Thái tử Trịnh trả lời, quay đầu nhìn lại thấy người đã nhắm mắt lại, hô hấp rất vững vàng.
Cơ Lãng không khỏi nở nụ cười, nói:
"Nói thế liền ngủ."
Cơ Lãng tuy rằng nói như vậy, bất quá vẫn ngồi bên cạnh nhìn hắn ngủ.
Cơ Lãng cũng uống nhiều rượu, vốn định nhìn Thái tử Trịnh ngủ say sẽ đi, kết quả cũng buồn ngủ, dựa vào người Thái tử Trịnh ngủ.
Khi Cơ Lãng hô hấp đều đặn, Thái tử Trịnh đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt căn bản không có vẻ buồn ngủ.
Hắn ngoáy đầu lại nhìn Cơ Lãng.
Hắn đem Cơ Lãng vào trong chăn, ôm Cơ Lãng, chậm rãi cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Cơ Lãng.
Cơ Lãng không tỉnh lại, tiến vào chăn rất ấm áp, không khỏi cọ cọ Thái tử Trịnh, miệng lẩm bẩm nói:
"Trịnh..."
Ngày thứ hai chính là săn thú, mọi người tự do săn bắn.
Cơ Lãng buổi sáng thức dậy trong lều Thái tử Trịnh.
Thái tử Trịnh đã không ở trong lều.
Mành lều nâng lên, Thái tử Trịnh từ bên ngoài đi vào.
Hắn hôm nay mặc giáp trụ đen, mũ giáp kẹp phía dưới cánh tay, tay còn lại cầm bảo kiếm, oai hùng cao to.
Trong nháy mắt đó, Cơ Lãng đột nhiên sững sờ, lúc này mới ý thức được Trịnh thật lớn rồi, đã thành một nam tử cường tráng.
Thái tử Trịnh đi tới, nói:
"Phụ thân, một chốc săn bắn bắt đầu, mau mau thay y phục thôi."
Cơ Lãng cười híp mắt vẫy tay nói:
"Trịnh, mau tới giúp vi phụ."
Thái tử Trịnh nghe Cơ Lãng nói, đem mũ giáp cùng bội kiếm để ở một bên, sau đó đi tới cúi đầu, giúp Cơ Lãng chải tóc.
Cơ Lãng cười híp mắt còn không thành thật, trái lại như là đứa trẻ dựa vào vai Thái tử Trịnh, nói:
"Trịnh, hôm qua buổi tối, lời vi phụ nói cùng con, con nghe được không?"
Thái tử Trịnh sắc mặt như thường, nói:
"Nói cái gì? Hôm qua con say khả năng không có nghe, kính xin phụ thân lặp lại lần nữa."
Cơ Lãng suy nghĩ một chút, nói:
"Thôi, cũng không có gì ghê gớm."
Thái tử Trịnh tỉ mỉ chải vuốt tóc, rất là ôn nhu, sau đó chỉnh lý áo bào.
Cơ Lãng hôm nay cũng mặc áo giáp, chỉ là không mang vũ khí nặng.
Cơ Lãng năm đó bởi vì bị ám hại bằng độc, thân thể liền suy yếu, không chỉ là đánh mất năng lực sinh dục vẫn luôn có bệnh.
Sau khi tỉ mỉ điều trị, bệnh không đến nỗi, bất quá vẫn rất yếu, căn bản là không có cách múa đao lộng thương, bởi vậy hắn rất ít mặc khôi giáp.
Thái tử Trịnh sửa sang xong, vội vàng thu hồi ánh mắt lại.
Hai người đi ra hành dinh, chuẩn bị đi săn thú.
Thái tử Trịnh không muốn đi cùng nhóm Cơ Lãng, cố ý đi đường khác.
Quốc quân Trần quốc mang theo con gái đi cùng Cơ Lãng, vừa đi vừa nói cười.
Cơ Lãng còn đang suy nghĩ chuyện chọn Công chúa Trần quốc là phu nhân lại đột nhiên không thấy Thái tử Trịnh.
Thái tử Trịnh đi săn một mình, cũng không có dẫn người theo.
Thái tử Trịnh đến một góc vắng vẻ, ngồi nghỉ, kết quả tựa hồ có người lạc đường tới, là Công chúa Trần quốc.
Công chúa Trần quốc ghét bỏ Cơ Lãng tuổi già, không trẻ khỏe như Thái tử Trịnh.
Mặc dù đã đáp ứng quân phụ, thế nhưng nàng vẫn không hề cam lòng, không muốn đi cùng nhóm Cơ Lãng săn thú.
Nhìn thấy Thái tử Trịnh rời đi, nàng liền cố ý tách ra, sau đó đi theo Thái tử Trịnh làm bộ vô tình gặp.
Thái tử Trịnh không biết đây là "cố ý", nhìn thấy Công chúa bị lạc còn không có ngựa, hơn nữa dáng dấp còn vô cùng mệt nhọc.
Công chúa Trần quốc nhìn thấy Thái tử Trịnh, lập tức đi tới, khóc lóc kể lể nói:
"Thái tử, có thể mang tiểu nữ đi một đoạn đường hay không.
Tiểu nữ lạc đội ngũ, trong lòng...!trong lòng rất sợ, sợ nơi này có mãnh thú."
Nói, còn run lẩy bẩy lên.
Thái tử Trịnh nhìn thấy Công chúa Trần quốc, cũng không thể bỏ mặc nàng, nói:
"Trần quốc công chúa mời lên ngựa, Trịnh đưa ngài đoạn đường."
Công chúa Trần quốc vừa nghe, vui mừng, liền lên ngựa.
Thế nhưng lên ngựa rồi, nàng phát hiện Thái tử không cùng mình ngồi ngựa, liền nói:
"Ngựa này vốn là của Thái tử, tiểu nữ cũng không tiện độc chiếm, Thái tử tới ngồi cùng."
Thái tử Trịnh nhàn nhạt nói:
"Trịnh chẳng hề mệt, có thể đi bộ, e sợ đụng chạm Công chúa."
Tâm ngứa ngáy, Công chúa Trần quốc cười nói:
"Thái tử thật là quân tử, khiến người ta ngưỡng mộ."
Hai người đi tới, Thái tử Trịnh vẫn luôn rất quy củ.
Sau một hồi vắng lặng, Công chúa Trần quốc muốn đến gần cũng không biết làm sao, vì vậy con ngươi đảo một vòng, làm bộ té ngựa.
"Ui da!"
Thái tử Trịnh sợ hết hồn, quả nhiên đưa tay đón.
Động tác có chút "thân mật", công chúa Trần quốc liền chui rút trong lòng Thái tử Trịnh.
Thực sự là vừa vặn, nhóm người đi tìm Công chúa Trần quốc tới, liền thấy tình cảnh này.
Công chúa Trần quốc ngượng ngùng đỏ cả mặt.
Cơ Lãng thấy cảnh này, có chút giận không nhịn nổi.
Chẳng biết vì sao, trong lòng sôi trào, cơ hồ trống rỗng.
Tỉ mỉ nghĩ lại, lẽ nào là bởi vì hắn đã nhận định Công chú Trần quốc là phu nhân, mà cùng Thái tử cấu kết làm bậy, bởi vậy trong lòng không cao hứng ?
Cơ Lãng sắc mặt phi thường khó coi, Trần quốc quốc quân cũng nhìn ra rồi, chỉ tiếc mài sắt không nên kim, nhanh chóng gọi con gái mình.
Công chúa Trần quốc không nghĩ tới vừa lúc bị người nhìn thấy, cũng là sợ hãi.
Quốc quân Trần quốc không chịu được áp lực, cũng tìm cái cớ liền rời đi.
Phút chốc, trong rừng cây chỉ còn dư lại Cơ Lãng và Thái tử Trịnh tuỳ tùng.
Cơ Lãng ánh mắt lạnh như băng, không tự chủ được nói:
"Khó trách hôm qua Trịnh không nghe được vi phụ nói."
Thái tử Trịnh ngẩng đầu nhìn Cơ Lãng.
Cơ Lãng cười lạnh một tiếng, nói:
"Nếu Trịnh coi trọng Công chúa Trần quốc, thì nói cùng vi phụ.
Vi phụ còn làm khó dễ sao?"
Thái tử Trịnh rất bình tĩnh, nói:
"Con không có."
Cơ Lãng bị giọng bình tĩnh kia làm cho càng giận không nhịn nổi, nói:
"Không có? Vậy vừa rồi lằng nhà lằng nhằng ôm tới ôm lui là đang làm gì? Ta đã nói cùng con muốn Công chúa Trần quốc là phu nhân, mà con trai ngoan của ta, lại ở đây cùng cô gái kia dây dưa không ngớt, rốt cuộc là tâm tư gì? Cố ý cho ta lúng túng?"
Thái tử Trịnh nghe Cơ Lãng nói, nhìn Cơ Lãng mắt như có lửa.
Cơ Lãng bị hắn nhìn tức giận càng lớn hơn, trong đầu đều là hình ảnh Thái tử Trịnh ôm Công chúa Trần quốc, tức phải nổ tung.
Cơ Lãng lớn tiếng nói:
"Cút về suy nghĩ đi!"
Thái tử Trịnh không nói gì, chỉ là xoay người lên ngựa, lập tức nói:
"Vâng, phụ thân."
Cơ Lãng lại bị thái độ kia làm cho hỏa khí càng to hơn, cũng đột nhiên xoay người lên ngựa.
"Vù!"
Roi ngựa quất một cái, ngựa liền vọt đi.
"Thiên tử!"
"Thiên tử!"
Tùy tùng vội vã gọi, chỉ là Cơ Lãng không dừng lại, rất nhanh vọt vào rừng cây, một chút liền không thấy người.
Thái tử Trịnh quay đầu nhìn phương hướng Cơ Lãng biến mất, trong mắt có chút vô lực, lập tức hướng về lều.
Thái tử Trịnh trở về lều không có trở ra, mãi cho đến đêm khuya.
Bên ngoài có âm thanh huyên náo, lập tức có người vọt vào, là người theo hầu Cơ Lãng.
Người hầu rất kinh hoảng, vội vã quỳ xuống nói:
"Thái tử! Thái tử việc lớn không tốt rồi! Thiên tử không thấy, đến giờ không về.
Thỉnh Thái tử phái binh đi tìm a!"
Thiên tử không thấy?
Thái tử Trịnh còn tưởng rằng Cơ Lãng đang tức giận, bởi vậy mới chưa từng xuất hiện.
Thì ra đã trễ thế này, Cơ Lãng cũng chưa có trở về.
Thái tử Trịnh đứng lên, nói:
"Đến cùng chuyện gì xảy ra?"
Người hầu vội vã nói một chút chuyện trải qua.
Sau khi Cơ Lãng rống đuổi Thái tử Trịnh đi, tâm tình đặc biệt không vui, tự mình cưỡi ngựa vọt vào rừng cây, tùy tùng vội vã đuổi theo.
Cơ Lãng đi không nhanh, một chút tùy tùng đã đuổi tới.
Sau đó Cơ Lãng vẫn luôn chạy thẳng về phía trước.
Bọn họ cứ đi không ngừng lại nghỉ ngơi.
Cơ Lãng không biết đang suy nghĩ gì, luôn xuất thần, trời tối cũng chưa ăn.
Đêm xuống có trời mưa, người đi theo liền khuyên bảo Thiên tử trở lại, chỉ là Cơ Lãng không muốn trở về, vẫn cứ đội mưa tiếp tục phi ngựa về phía trước.
Tất cả mọi người sợ Thiên tử lâm bệnh, thế nhưng cũng không có cách nào.
Sau đó trong rừng cây đột nhiên có thú hoang chạy loạn, cũng không chỉ là chuyện thế nào, người theo bảo vệ Cơ Lãng bị thú hoang cản trở.
Cơ Lãng đột nhiên không thấy tăm hơi, cũng không biết đi nơi nào.
Bọn họ tìm rất lâu không thu hoạch được gì, nhanh chóng về báo tin, không biết bỏ lỡ thời gian bao lâu.
Thái tử Trịnh vừa nghe, ngồi không yên, nhanh chóng phủ thêm áo ngoài, cầm bội kiếm, ngay lập tức liền ra khỏi lều.
Bên ngoài vẫn còn mưa tí tách, mưa càng lúc càng lớn.
Thái tử Trịnh mặt tối sầm đi ra, lập tức triệu tập thủ vệ, chia làm mấy tổ tìm tòi, nhất định phải tìm ra Thiên tử.
Rất nhiều quốc quân ở đây, có người hỗ trợ, có người lại xem náo nhiệt, chờ Cơ Lãng bỏ mình, như vậy bọn họ sẽ chia một chén canh.
Thái tử Trịnh xoay người lên ngựa, nhanh chóng đi tìm Cơ Lãng.
Thái tử Trịnh hiện tại trong lòng cực kỳ hối hận.
Hắn không nên nhất thời kích động cùng Cơ Lãng.
Thái tử Trịnh không thích Công chúa Trần quốc, trong lòng hắn không muốn Cơ Lãng cưới Công chúa Trần quốc.
Hắn sở dĩ không phủ định, chỉ nói mình không biết, nhưng thật ra là cố ý.
Thái tử Trịnh biết thái độ của mình đã chọc tức phụ thân.
Phụ thân có khúc mắc với công chúa Trần quốc, đương nhiên sẽ không muốn cưới nàng.
Mà Công chúa Trần quốc cũng không phải thật tâm thích Cơ Lãng.
Bởi vậy Thái tử Trịnh cảm thấy chính mình làm không sai.
Chỉ là hắn không nghĩ tới Cơ Lãng lại tức giận cả ngày không trở về, hơn nữa còn gặp phải nguy hiểm, bây giờ tung tích không rõ.
Nếu là bởi vì cái này xảy ra chuyện gì, hắn thật không biết nên làm thế nào cho phải.
Mưa càng lúc càng lớn, Thái tử Trịnh rất là nóng ruột, bỏ đội ngũ phía sau, một mình vọt tới phía trước nhất đi tìm.
Sắp giờ Tý, vẫn luôn không có tìm được Cơ Lãng.
Cơ Lãng từ buổi sáng đã không ăn gì, bây giờ tất nhiên đói lả, hơn nữa còn mưa lớn như thế, không biết tình huống thế nào.
Trong lòng Thái tử Trịnh càng ngày càng nóng như lửa đốt.
"Lộc cộc lộc cộc!"
Phía trước có con ngựa màu trắng, đó là ngựa của Cơ Lãng.
Thái tử Trịnh vội vã huýt sáo, con tuấn mã lập tức phát hiện Thái tử Trịnh, nhanh chóng hướng về phía này.
Con ngựa chạy đến lập tức cọ cọ tay Thái tử Trịnh, sau đó cắn tay áo dùng sức kéo.
Thái tử Trịnh trấn an tuấn mã, nói:
"Ngươi muốn mang ta đi tìm phụ thân?"
Cũng không biết có phải là nghe hiểu, con ngựa liền lôi kéo Thái tử Trịnh, nhất định phải theo nó.
Thái tử Trịnh vội vã rời ngựa của chính mình, sau đó cưỡi con ngựa của Cơ Lãng.
Con ngựa lập tức xông về phía trước.
Nước mưa biến thành màn nước, cả người Thái tử Trịnh đều ướt đẫm, tóc tai cũng ướt đẫm, một khắc cũng không ngừng nghỉ.
Đến chỗ rất hẻo lánh, trên đất có rất nhiều đá, ngựa cẩn thận từng li từng tí một đi về phía trước, cơ hồ muốn ngã xuống.
Thái tử Trịnh nhanh chóng tung người xuống ngựa.
Con ngựa giậm chân đẩy đẩy Thái tử Trịnh đi về phía trước.
Đường phía trước rất gập ghềnh, vô cùng trơn trượt, liền thấy được một cái hố to, thoạt nhìn như là bị sụp.
Nhìn xuống dưới đen thùi, thấy không rõ lắm, chỉ có thể mơ hồ có một bóng người nằm ở nơi đó.
Thái tử Trịnh nhìn, nhất thời kinh hãi, là Cơ Lãng!
Tuy rằng thấy không rõ lắm, thế nhưng Thái tử Trịnh có thể khẳng định tuyệt đối là Cơ Lãng.
Hắn hô to:
"Phụ thân! Phụ thân!"
Cơ Lãng mơ mơ màng màng, cảm giác rất lạnh, rất mệt, rất đau, tựa hồ sắp chết.
Hắn bởi vì tức giận khiển trách Thái tử Trịnh, sau đó cảm giác mình răn dạy thật khó nghe.
Thái tử Trịnh là con trai duy nhất của hắn, người duy nhất tốt với hắn, làm sao có khả năng nhìn trúng nữ nhân của hắn.
Cơ Lãng càng ngày càng hối hận, thế nhưng không biết nên nói như thế nào.
Hắn mới vừa rồi còn đuổi Thái tử Trịnh cút về, trong lòng càng là khó chịu.
Cơ Lãng ở trong rừng cây, nghĩ lời giải thích.
Chỉ là hắn không chịu được mất mặt.
Hắn lại nghĩ nếu Trịnh thật thích Công chúa Trần quốc vậy làm sao đây? Tứ hôn cho bọn họ?
Không, tuyệt đối không thể!
Cơ Lãng cũng chẳng biết vì sao không thể.
Chẳng lẽ là hắn thích Công chúa Trần quốc.
Tỉ mỉ nghĩ, lại cảm thấy không đúng.
Sở dĩ hắn muốn có phu nhân cũng là vì không cho quần thần cười nhạo.
Vậy là vì sao?
Cơ Lãng cảm thấy hắn không nghĩ ra được, rất buồn bực.
Sau đó trong rừng cây đột nhiên có mãnh thú chạy đến, Cơ Lãng sợ hết hồn.
Người đi theo bị tách ra, Cơ Lãng không biết chính mình đi tới nơi nào, hơn nữa trời tối, đã không biết phương hướng.
Cơ Lãng vô cùng hoảng hốt, liền vô cùng hối hận, lúc này bắt đầu mưa.
Chỗ này có rất nhiều đá, mưa liền trơn trượt.
Cơ Lãng cưỡi ngựa, tìm phương hướng, thế nhưng càng chạy càng đến nơi hẻo lánh, càng chạy địa thế càng phức tạp, ngựa bị trượt chân.
Cơ Lãng bị hất khỏi lưng ngựa.
Nào có biết trên đất có cái hố to, hắn liền lăn xuống.
Hố khá sâu, bên cạnh đều là đá vụn, Cơ Lãng bị đụng đầu, hôn mê bất tỉnh, ngất nằm ở đáy hố.
Cơ Lãng mơ mơ màng màng, tựa hồ nghe có người gọi mình.
Là Trịnh.
Không! Không thể nào là Trịnh.
Hắn bị chính mình mắng đi, tại sao có thể là Trịnh.
Cơ Lãng rất đau.
Không chỉ là đau đầu, toàn thân đều đau, trên người đều là vết thương, hơn nữa chân không nhúc nhích được, tựa hồ là gãy xương.
Cơ Lãng đột nhiên cảm thấy rất tủi thân.
Hơn nữa hắn nghe giọng Trịnh như có như không, vô cùng mờ mịt, càng thấy tủi thân.
Thái tử Trịnh nhìn xuống, thấy quá sâu, không có dây thừng không có cách nào đem Cơ Lãng lên.
Thế nhưng sâu như vậy, Cơ Lãng té xuống nhất định sẽ bị thương.
Hơn nữa kêu lâu như thế vẫn chưa tỉnh lại, không biết có phải thương tổn rất nặng hay không.
Hắn cảm thấy không thể làm lỡ thời gian, lập tức vỗ vỗ ngựa, nói:
"Đi, đi tìm người đến, chạy hướng bên kia đi."
Con ngựa trắng kia tựa hồ có linh tính, lập tức xông đi hướng Thái tử Trịnh chỉ nó.
Thái tử Trịnh nhìn ngựa trắng chạy đi, sau đó không chút do dự, bò xuống hố sâu.
Hố sâu bốn phía đều là đá vụn, có chút sắc bén cắt đứt tay, víu vào liền vỡ vụn.
Thái tử Trịnh cũng không quan tâm những chuyện đó, cố gắng bò xuống.
Hai tay máu chảy ướt đẫm.
Cơ Lãng cảm giác có người đang gọi mình, là giọng Trịnh, bất quá rất nhanh liền biến mất.
Cơ Lãng cười khổ, nghĩ thầm quả nhiên không phải Trịnh, quả nhiên chính là ảo giác.
Có lẽ hắn sắp chết, có lẽ đã chết rồi.
Trong lúc Cơ Lãng tuyệt vọng, liền cảm thấy bàn tay ấm áp vuốt ve trán của chính mình, ấm áp dị thường.
HunhHn786
"Phụ thân! Phụ thân! Phụ thân! Đừng làm con sợ, ngài mau tỉnh lại!"
Cơ Lãng nghe giọng Trịnh vang lên ở bên tai.
Hắn rất mệt mỏi, lại muốn mở mắt nhìn một chút, xem rốt cuộc có phải mình mơ hay không.
Cơ Lãng hao hết khí lực toàn thân, mở mắt ra.
Cảnh tượng trước mắt mơ mơ hồ hồ, căn bản thấy không rõ lắm.
Sau một chốc, lúc này hắn mới nhìn rõ ràng, thật sự là Thái tử Trịnh!
"Trịnh..."
Cơ Lãng hết sức yếu ớt, trên đầu chảy máu, trên người cũng đều là thương tổn, uể oải khẽ gọi.
Thái tử Trịnh leo xuống, sờ sờ trán Cơ Lãng thấy rất nóng.
Phát quan rớt bể hắn, tóc tai xõa xuống, bê bết máu, đầu sứt mẻ, phi thường chật vật, áo bào lung ta lung tung.
Cơ Lãng vô cùng tiều tụy, thêm vào trời mưa, Cơ Lãng càng là run lẩy bẩy.
Thái tử Trịnh lòng đau quặng thắt, vội vàng đem ngoại bào của mình quấn Cơ Lãng, đem Cơ Lãng ôm vào trong ngực, nói:
"Là con, phụ thân, là Trịnh ! Con ở đây."
Cơ Lãng cảm giác mình mơ.
Nếu không phải mơ, vì sao Trịnh bị chính mình mắng sẽ xuất hiện ở đây?
"Ui...Ta...!Chân của ta..."
Lúc này Thái tử Trịnh mới phát hiện chân Cơ Lãng không đúng.
Hắn nhanh chóng lấy ít cành cây gãy rơi trong hố cố định chân Cơ Lãng, sau đó dùng áo của mình buộc lại.
Thái tử Trịnh thấp giọng động viên.
"Không có chuyện gì, không có chuyện gì.
Phụ thân, không sao, chỉ cần chịu một chút, chờ chúng ta trở về, con gọi y quan đến xem, lập tức liền không sao rồi."
Cơ Lãng ỷ lại dựa vào Thái tử Trịnh.
Có thể cảm giác được ấm áp rất thoải mái, làm cho hắn an tâm.
Cơ Lãng vành mắt không khỏi một chút liền đỏ, lao lực ôm Thái tử Trịnh, thấp giọng nói:
"Trịnh, xin lỗi, vi phụ không muốn mắng con."
Thái tử Trịnh nghe nói như vậy, trong lòng cũng không thoải mái, nói:
"Phụ thân, ngài đừng nói như vậy, là con không hiểu chuyện, không phải phụ thân sai lầm."
Cơ Lãng ôm chặc Thái tử Trịnh, phảng phất buông ra một cái Thái tử Trịnh sẽ biến mất, nói:
"Không có ai cũng được, vi phụ không thể không có Trịnh.
Vi phụ không cần phu nhân, con tuyệt đối đừng giận, có được hay không, có được không, Trịnh?"
Thái tử Trịnh nghe Cơ Lãng nói mà đau lòng.
Có lẽ bởi vì Cơ Lãng hiện tại quá yếu đuối, chân gãy, đầu sứt mẻ, phát sốt cao, cơ hồ là thoi thóp, lời nói ra vô cùng chua xót, không tự chủ liền cúi đầu.
Thái tử Trịnh vội vã ôm thật chặt Cơ Lãng, nói:
"Con không trách ngài, thật không có."
Cơ Lãng nghe tựa hồ có hơi yên tâm, nỉ non nói:
"Lạnh, lạnh quá."
Cơ Lãng đương nhiên lạnh, hắn đang nóng sốt, hơn nữa còn mắc mưa.
Bọn họ trong hố sâu, trên đầu cũng không có gì che, đương nhiên lạnh.
Thái tử Trịnh muốn mang theo Cơ Lãng leo lên, chỉ là Cơ Lãng hiện tại hư nhược quá rồi, căn bản tay rất yếu ôm không được.
Thái tử Trịnh cũng không có cách nào cõng hắn leo lên, không thể làm gì khác hơn là ôm chặt người, nói:
"Phụ thân, kiên trì một chút, rất nhanh sẽ có người đến.
Đừng ngủ, đừng ngủ, trò chuyện cùng con, được chứ phụ thân."
Hắn nói rất ôn nhu, Cơ Lãng nghe rất êm tai.
Cơ Lãng suy yếu trợn mắt nhìn Thái tử Trịnh, đột nhiên cười, nói:
"Trịnh bây giờ cũng không sợ tối.
Vi phụ cảm giác mình rất vô dụng, con sắp không cần vi phụ."
Thái tử Trịnh nghe hắn nói đến cái này, lắc đầu nói:
"Sẽ không, chỉ cần phụ thân ngài đồng ý, con sẽ ở bên ngài cả đời..."
Hắn nói, liền cười khổ một tiếng:
"Chỉ sợ ngài sẽ cảm thấy con dơ bẩn bất kham."
Hắn câu nói tới rất nhỏ, rất nhẹ.
Cơ Lãng thực sự yếu, không thể kiên trì được nữa, liền muốn ngủ.
Vào lúc này liền nghe tiếng gọi.
"Thái tử! ! Thiên tử!"
Quả nhiên có người tới.
Thái tử Trịnh nhanh chóng đứng lên hướng lên trên gọi.
Có người bò xuống cùng dây thừng, đem Cơ Lãng cùng Thái tử Trịnh lên.
Cơ Lãng hôn mê bất tỉnh, sốt cao không lùi, chân gãy xương.
Mọi người hộ tống Cơ Lãng, nhanh chóng về trại.
Y quan tập hợp xem bệnh.
Cơ Lãng mất máu nghiêm trọng, hôn mê, trên người đầy vết thương, chân gãy xương.
Thái tử Trịnh rất lo lắng, vẫn luôn trông coi ở bên cạnh.
Y quan áp lực rất lớn, bận rộn rất lâu, tiểu đồng đi sắc thuốc, chờ Cơ Lãng tỉnh lại uống thuốc.
Thái tử Trịnh cho người đi chuẩn bị món thanh đạm dinh dưỡng, có thể bổ huyết.
Chờ Cơ Lãng tỉnh lại ăn một chút lót dạ dày, sau đó sẽ uống thuốc, miễn cho dạ dày không thoải mái.
Cơ Lãng sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, Thái tử Trịnh trông coi ở một bên, nhẹ nhàng vuốt ve tóc Cơ Lãng, nói:
"Phụ thân, con sai rồi, ngài mau tỉnh lại."
Cơ Lãng hôn mê tới giữa trưa ngày kế tiếp mới tỉnh lại.
Cơ Lãng tỉnh lại, liền giống gặp ác mộng, suy yếu hô:
"Trịnh...!Trịnh..."
Thái tử Trịnh ở bên cạnh giường, không đi đâu, vừa nghe Cơ Lãng gọi mình, lập tức nắm chặt tay Cơ Lãng, nói:
"Phụ thân, con ở đây, không nên cử động, cẩn thận vết thương đau."
Cơ Lãng còn có chút mê man, không hoàn toàn tỉnh táo, nghe giọng Thái tử Trịnh, tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, nói:
"Chuyện này...!Đây là nơi nào?"
Cơ Lãng nhớ mình rớt xuống hố sâu, chuyện sau đó hoàn toàn không có ấn tượng.
Thái tử Trịnh liền vội vàng nói:
"Hành dinh.
Phụ thân, đã không có chuyện gì, ngài an tâm dưỡng thương."
Cơ Lãng lúc này mới hoàn toàn tỉnh lại.
Nhìn Thái tử Trịnh nắm tay hắn, hắn có một loại cảm giác mất mà tìm lại được, nhìn chăm chú, cũng không dám nhắm mắt.
Thái tử Trịnh đau xót, nói:
"Phụ thân, muốn uống nước? Ăn chút gì, một chốc phải uống thuốc."
Cơ Lãng chậm rãi gật gật đầu, cảm thấy nhức đầu lắm, hơi động liền khó chịu.
Thái tử Trịnh vội vàng đem chén nước qua.
Hắn nhẹ nhàng nâng dậy Cơ Lãng, sau đó chính mình cũng ngồi ở trên giường, để Cơ Lãng dựa vào ngực mình, cẩn thận từng li từng tí một cho uống nước.
Cơ Lãng mất máu quá nhiều, hơn nữa đầu bị thương tích, ngồi dậy khó tránh khỏi choáng váng, một hồi mới hơi hơi khá hơn một chút.
Thái tử Trịnh chậm rãi cho hắn uống nước.
Cơ Lãng làm đổ rất nhiều, Thái tử Trịnh cũng không chê, giúp hắn lau bên mép, nói:
"Con gọi người bưng đồ ăn đến.
Phụ thân tốt xấu gì cũng ăn một chút, còn phải uống thuốc."
Cơ Lãng "ừ" một tiếng.
Thái tử Trịnh gọi tự nhân bưng đồ ăn tới.
Rất nhanh tự nhân bưng đồ ăn lại đây.
Thái tử Trịnh cẩn thận từng li từng tí cho Cơ Lãng ăn, động tác ôn nhu.
Cơ Lãng ăn vài miếng, liền không có muốn ăn, nói:
"Vi phụ không ăn được."
"Ăn hai muỗng, được chứ? Một chốc phải uống thuốc, con sợ dạ dày ngài không thoải mái.
Ăn thêm hai muỗng, hai muỗng thôi."
Cơ Lãng thấy hắn nói chuyện ôn nhu, trong lòng hơi động.
Cũng không biết là cảm giác gì, vẫn cảm thấy chống mặt, cũng không còn muốn ói, liền hé miệng ăn.
Thái tử Trịnh cười lên, nói:
"Thêm một muỗng.
Cháo nuôi thân thể, ăn nhiều vết thương mới có thể mau lành."
Cơ Lãng nghe hắn dụ dỗ chính mình, cười nói:
"Trịnh dỗ trẻ con sao?"
Thái tử Trịnh cũng cười cười, liền đút Cơ Lãng thêm một muỗng cháo.
Cơ Lãng không có từ chối.
Tuy rằng không phải hắn thoải mái, thế nhưng vẫn ăn vào mấy ngụm.
Tiểu đồng đem thuốc tới.
Cơ Lãng ngửi mùi kia cau mày.
Thái tử Trịnh tự mình cầm thuốc, dùng muỗng nhỏ khuấy, chậm rãi thổi nguội.
Thấy Cơ Lãng cau mày, hắn liền nói:
"Uống thuốc thôi.
Phụ thân còn sốt, uống thuốc là sẽ tốt."
Cơ Lãng ngửi mùi không muốn uống, thế nhưng cũng không có cách nào, phải há miệng uống thuốc.
Cơ Lãng bây giờ đối với mùi vị rất mẫn cảm, nhịn không được liền phun ra ngoài.
Thái tử Trịnh cách rất gần, dính một thân nước thuốc, thế nhưng cũng không ghét bỏ.
Nhìn thấy Cơ Lãng nằm nhoài bên cạnh nôn mửa, nhanh chóng giúp lau miệng, đỡ Cơ Lãng lên, nói:
"Phụ thân, làm sao vậy?"
Cơ Lãng lắc đầu, khó chịu.
Thái tử Trịnh nhanh chóng cầm nước đến cho hắn súc miệng.
Cơ Lãng nuốt không trôi thuốc, coi như uống cũng sẽ phun ra.
Thái tử Trịnh gọi y quan điều chỉnh đơn thuốc một chút, thêm vị ngọt.
Thuốc mới nấu xong bưng tới cho Cơ Lãng uống.
Cơ Lãng có thể coi như uống xong thuốc đã là hoàng hôn.
Cơ Lãng lúc này mới phát hiện Thái tử Trịnh một ngày chưa dùng bữa, từ tối hôm qua không có nghỉ ngơi, vẫn luôn trông coi bên cạnh mình.
Cơ Lãng dùng bữa tối, nói:
"Vi phụ cảm giác tốt lắm rồi, Trịnh đi dùng bữa đi, sau đó nghỉ ngơi một chút, bên này có cung nữ hầu hạ."
Thái tử Trịnh nói:
"Con không yên lòng phụ thân."
Cơ Lãng khăng khăng muốn hắn đi ăn cơm, Thái tử Trịnh không cãi được, không thể làm gì khác hơn là vội vã đi.
Chỉ một lúc, hắn liền trở về lều, dĩ nhiên ăn xong rồi, cũng không biết ăn thế nào, tốc độ nhanh như vậy.
Thái tử Trịnh trở về, liền vẫn luôn trông coi Cơ Lãng.
Uống thuốc xong, Cơ Lãng nên nghỉ ngơi, dù sao hắn hiện tại thân thể suy yếu, ngủ nhiều là đúng.
Thái tử Trịnh để Cơ Lãng nghỉ ngơi, chính mình trông coi ở một bên.
Cơ Lãng thấy hắn cũng rất mệt, mắt đều là tơ máu, đáy mắt còn thâm đen, liền vỗ vỗ giường, nói:
"Trịnh, con cũng nằm đi."
Thái tử Trịnh có chút chần chờ, bất quá Cơ Lãng kiên trì, không thể làm gì khác hơn là ngồi ở bên giường, nói:
"Con còn chưa buồn ngủ, phụ thân ngài ngủ trước."
Cơ Lãng nói:
"Sao có khả năng không buồn ngủ, con mắt đều là tơ máu.
Trịnh, đừng khiến cho vi phụ sốt ruột, mau tới đây."
Thái tử Trịnh không thể làm gì khác hơn là cởi ngoại bào, sau đó nằm xuống, cách Cơ Lãng xa một chút.