Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 959




Chương 959

Khi ông ta cho rằng mình sắp tuyệt hậu…

Dụ Phượng Kiều đã từ trong đau buồn bước ra, bà né tránh tay Thẩm Lưu Thư và cái ôm của ông ta, giọng nói bình tĩnh và lạnh như băng: “Dẫn người phụ nữ và đứa con của ông cút đi”.

Nhìn mặt mũi Dụ Phượng Kiều lạnh băng vẫn còn nước mắt, trong lòng Thẩm Lưu Thư hoảng hốt.

“Kiều, bà đừng nóng giận, tôi thật sự không biết cô ấy mang thai con mình, tôi thật sự muốn tôi và bà cùng cố gắng…”

Bà cụ Dụ quả thật không nghe nổi nữa, chỉ vào Thẩm Lưu Thư mắng lớn: “Cậu có thể sống yêu ổn chút được không? Con trai cậu chết rồi! Lúc này cậu còn muốn chúng tôi chán ghét? Rốt cuộc nhà họ Dụ chúng tôi có lỗi gì với cậu? Hả?”

Bà ấy giận dữ đến ngất xỉu, tình cảnh lập tức hỗn loạn.

Ông cụ Dụ giận đến mức sắc mặt tái xanh, cũng không quan tâm đến mất mặt hay không mất mặt, ông ấy hét lên: “Đuổi bọn họ ra ngoài! Đuổi ra ngoài! Đừng ở đây làm ô uế phần mộ nhà họ Dụ chúng tôi!”

Nam Mẫn ấn nhân trung bà cụ Dụ, xoa bóp mấy huyệt đạo sau lưng bà ấy, gọi người tỉnh dậy.

Nhân viên y tế đã sớm đợi lệnh đưa bà cụ Dụ lên cáng cứu thương, kiểm tra sức khỏe cho bà ấy.

Vệ sĩ tiến lên muốn kéo Thẩm Lưu Thư, Trác Nguyệt và Trác Huyên đi, nhưng Trác Nguyệt lại giơ tay tát vệ sĩ: “Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của anh đụng vào tôi! Các người muốn đánh phụ nữ mang thai sao, có tin tôi báo cảnh sát không?”

Sắc mặt Thẩm Lưu Thư rất khó coi, nói với Trác Nguyệt: “Đủ rồi! Chưa đủ mất mặt sao? Mau rời khỏi nơi này!”

Bảo Trác Nguyệt đi rồi, nhưng ông ta lại không có ý muốn đi.

“Anh không đi, em cũng không đi”.

Trác Nguyệt quật cường nói với Dụ Phượng Kiều: “Chị Kiều, lời tôi nói vừa rồi là thật lòng, chị có mình Hải là con trai, nó đi như vậy không phải tuyệt hậu rồi sao? Tôi tình nguyện giao đứa con của mình cho chị nuôi”.

Dụ Phượng Kiều mặt không cảm xúc, bà chẳng buồn để ý đến bà ta, cũng chẳng coi bà ta ra gì.

Nhưng lời Trác Nguyệt vừa dứt, một cái tát nặng nề giáng vào mặt bà ta.

Lực vừa phải, đau đớn nhưng không khiến cơ thể bà ta lay động.

Trác Nguyệt bị một cái tát này đánh cho nổ đom đóm, mặt đỏ bừng bừng, bà ta che mặt, trợn mắt nhìn Nam Mẫn: “Cô dám đánh tôi?”

Nam Mẫn lạnh lùng nhìn bà ta: “Tôi đánh bà là bởi vì bà quá đê tiện”.

Trác Nguyệt hung hãn nói Nam Mẫn: “Cô có tin tôi…”

“Tố cáo tôi?”

Nam Mẫn khinh thường cười nhạt: “Cứ tố đi, tôi tiếp”.

Bầu trời vang lên một tiếng sấm rền, hạt mưa lạnh như băng rơi tí tách tí cách xuống đất.

Phóng viên xoay camera qua, chụp được cảnh tượng cấu xé nhau này, chỉ tiếc mặt Nam Mẫn đã bị ô che, không thể nào chụp được.

Dưới màn mưa lạnh lẽo, chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh nhạt và ngang ngược:

“Dụ Lâm Hải mất rồi, nhưng tôi vẫn còn sống, có tôi ở đây thêm một ngày, bà đừng hòng bắt nạt người nhà họ Dụ. Dì Dụ không tuyệt hậu, tôi chính là hậu thế của bà ấy. Về sau có đứa con gái này chăm sóc bà ấy khi về già”.