Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 927




Chương 927

Vệ sĩ giơ bàn tay to như cánh quạt tát mạnh một cái cho Trác Huyên ngã lăn xuống đất, đánh cho cô ta méo cả mặt, mũi chảy máu, miệng phun ra máu, rụng một chiếc răng.

Trác Huyên bò trên đất, chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, hồi lâu cũng không thể bò dậy.

“Ôi, nhìn xem, đáng thương biết mấy”.

Hạ Hiểu Văn nhìn Trác Huyên đầy vẻ thông cảm, từ cao nhìn xuống, khẽ nâng giày cao gót, nâng cằm của Trác Huyên, ngắm kỹ khuôn mặt dính đầy máu của cô ta.

“Trông cũng bình thường, nhưng vừa nhìn là biết là con đê tiện, chẳng trách bị đuổi bắt mà cứ dính lấy đàn ông”.

Hạ Hiểu Văn mất hứng nhìn cô ta, nhìn thêm một cái cũng cảm thấy bẩn, thu chân, trực tiếp cởi giày, dặn dò vệ sĩ: “Bẩn rồi, vứt đi”.

Vệ sĩ nhặt giày, bắt Trác Huyên quỳ trước mặt Hạ Hiểu Văn, Trác Huyên run lên như cái sàng, nước miếng lẫn máu chảy xuống từ khóe miệng.

“Chẳng phải là quen rồi à, sao sợ đến vậy?”

Hạ Hiểu Văn không hiểu: “Tôi nghe nói cô còn cướp chồng của cô cả họ Nam, xem ra cô Nam quá nhân từ với cô rồi, không dạy cho cô bài học, gặp phải tôi, thì cô là ‘kẻ ác tự có kẻ ác trị’”.

Trác Huyên run run: “Phu, phu nhân Vương, tôi bị ép, tôi không có ý mê hoặc giám đốc sở Vương, cô tha cho tôi đi. Chúng ta đều là phụ nữ, sao phải làm khó phụ nữ chứ?”

“Ừm, cô nói đúng, tôi thực sự rất ít làm khó phụ nữ. Nhưng, ngoại trừ tiểu tam”.

Hạ Hiểu Văn nói: “Trận đòn này cũng không phải tôi đánh vì bản thân tôi. Tôi và Lạc Ưu là bạn thân hồi nhỏ, cô ấy và Nam Mẫn là bạn bè, vì bạn của bạn thân, tôi cũng phải xử lý cô một trận, để cô biết màu sắc của thế giới này”.

Trác Huyên ngẩng đầu, bị đánh xưng mặt, mắt cũng nheo thành một đường khe: “Là Nam Mẫn bảo cô đến?”

“Cô cả nhà họ Nam không rảnh như tôi, nếu cô ấy thực sự muốn xử cô, thì cô đã không còn đường sống từ lâu rồi”.

Hạ Hiểu Văn nhìn Trác Huyên, vẻ mặt đầy khinh bỉ, không biết cô ta làm sao có mặt mũi nhắc đến cái tên “Nam Mẫn”.

Thay giày mới, Hạ Hiểu Văn đứng lên, nhìn Trác Huyên quỳ dưới đất: “Ồ đúng rồi, hôm nay tôi đến một chuyến, cũng là vì giám đốc sở Vương nhà chúng tôi. Lão Vương nói rồi, hai người đã kết thúc”.

Cô ta mở ví, ném một đống tiền xu một đồng ra.

“Chỗ tiền này làm phí lên giường chắc đủ rồi chứ, vốn muốn cho cô thêm một chút, lão Vương nói cô chỉ đáng bấy nhiêu thôi, đừng khách sáo nhé”.

Hạ Hiểu Văn đi giày cao gót, dẫn theo vệ sĩ cạch cạch cạch đi mất.

Trác Huyên quỳ dưới đất, nhìn đống tiền xu rơi dưới đất, tức đến toàn thân run lên, ôm đầu hét lớn “A’, chói tai.

Dựa vào cái gì mà họ đối xử với cô ta như vậy?

Tại sao?

Cho đến chiều tối, Lạc Quân Hành mới về đến lâu đài Modu.

“Anh cả…”