Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 916




Chương 916

Thuộc hạ của phu nhân Mey nghe tin chạy tới, nhưng rất nhanh lại bị thuộc hạ của Lạc Quân Hành chế ngự, khi Nam Mẫn cho rằng anh cả thật sự muốn bóp chết phu nhân Mey, Lạc Quân Hành đột nhiên buông tay.

“Nếu quả thật cô ta hại chết chị dâu, cứ để cô ta chết sung sướng như vậy, há chẳng phải quá có lợi cho cô ta sao?”

Ánh mắt lạnh lùng của Nam Mẫn nhìn người phụ nữ ngã xuống đất giống như quả bóng da bị đâm thủng, cô nói.

Lạc Quân Hành cầm khăn vuông xoa xoa tay, nhìn phu nhân Mey giống như một con chó chết, khóe môi mở ra dáng vẻ sông băng: “Đúng thật, không thể để cô ta quá được lợi”.

Vợ anh ta, con anh ta, hai mạng.

Không thể để tốt như vậy.

Con ngươi Nam Mẫn híp lại, trong lòng than nhẹ, xem ra ban đêm ở Birmingham sẽ không yên bình.

Thuộc hạ của Lạc Quân Hành kéo phu nhân Mey đi.

Còn Nam Mẫn và Lạc Quân Hành tiếp tục ở lại xem buổi biểu diễn.

Hai người ngồi ở vị trí xem cao nhất, Nam Mẫn nghiêng đầu nhìn khuôn mặt đẹp lạnh lùng của Lạc Quân Hành, âm thầm nắm chặt tay anh ta: “Anh cả”.

Lạc Quân Hành nắm tay cô, vỗ nhẹ: “Không sao, xem show”.

Anh cả nhiều năm dãi nắng dầm mưa gian khổ ở trong giới quân sự chính trị, từ lâu đã rèn luyện được khả năng che giấu cảm xúc của mình, nhưng hôm nay đối mặt với sóng gió kinh hoàng phu nhân Mey tạo ra, khiến Nam Mẫn kinh hãi không thôi.

Cô biết, chị dâu cả Ngôn Hề là nỗi đau cả cuộc đời anh cả không thể nào quên được.

Phu nhân Mey dù tác oai tác quái, Lạc Quân Hành có thể coi cô ta không ra gì, nhưng cô ta dám động vào Ngôn Hề, vậy thì không khác gì chạm vào vảy rồng.

Kết quả không phải bản thân cô có thể gánh nổi.

*

Dụ Lâm Hải vừa đọc xong email của cậu nuôi thì nhận được điện thoại Phó Vực gọi tới.

Điện thoại vừa được kết nối, Phó Vực liền kêu ở bên đó khổ cả ngày, sống không nổi nữa.

“Cậu bớt lại đi”.

Dụ Lâm Hải không thèm nghe anh ta kêu thảm: “Cậu và Tô Âm ở bên nhau xem như hòa hợp chứ?”

“… Ở bên nhau hòa hợp? Tôi suýt thì bị con nhóc này nuốt cả xương đây!”

Phó Vực không ngừng kêu khổ, oán trách liên tục: “Tôi bảo này, tôi tưởng rằng bản thân mình cũng khá dễ gần, không ngờ còn có người điên hơn cả tôi. Bây giờ trên mạng đang thịnh hành một cụm từ đó là chứng ngạo mạn với xã hội. Cụm từ này chính là nói Tô Âm đó! Tôi phục rồi, trong khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ hơn một tuần, con bé đã hoàn toàn biến bố tôi và cả người nhà họ Phó trở thành người của con bé, còn tôi thành người ngoài không có họ hàng để dựa vào!”

Dụ Lâm Hải không nhịn được cười: “Đó không phải điều tốt hả, cậu chỉ thiếu một người như vậy để trị cậu thôi”.

“Tôi lại cảm ơn con bé ý quá, tôi làm gì có bệnh, chữa cái gì mà chữa!”