Chương 637
Đây không phải lần đầu tiên Bạch Lộc Dư đến đây, ban đầu căn nhà này được mua dưới tên của anh ta, chỉ có điều lúc giao tiền, anh cả trực tiếp chuyển cho anh ta một món.
Không cho trả góp, không cho vay, muốn trả hết một lần.
Cho nên với Nam Mẫn, căn nhà này mua dưới tên của Bạch Lộc Dư, tiền do Lạc Quân Hành trả.
Đương nhiên Dụ Lâm Hải không hề biết gì về việc này.
Những lời Nam Mẫn nói với Dụ Lâm Hải, cũng không hoàn toàn đang đâm vào tim anh.
Người ta thường nói nhà là bến bờ tránh gió, ba năm sống ở thành phố Bắc, Nam Mẫn có nhà mà không thể về, cũng không thể tìm một nơi ở có thể che mưa chắn gió tạm thời.
Năm đầu tiên gả cho Dụ Lâm Hải, là lúc khó khăn nhất.
Lúc đó tình hình sức khỏe của Dụ Lâm Hải vẫn rất tồi tệ, vừa mới ghép xong, chính là giai đoạn phục hồi sức khỏe khó khăn nhất, đối với một đặc cảnh có thể vượt nóc băng tường, thì cuộc sống nằm một chỗ không thể tự làm việc gì đúng là sống không bằng chết.
Anh có tính cách mạnh mẽ, sẽ không khóc lóc như phụ nữ, thường xuyên mấy ngày mấy đêm liền không nói chuyện, người bên cạnh sợ k1ch thích đến tâm trạng của anh, cũng không dám chọc vào anh, không khí trong phòng bệnh vô cùng căng thẳng nặng nề.
Nam Mẫn là y tá của anh, sau này lại thành vợ của anh, cũng coi là người gần anh nhất ở giai đoạn đó.
Cũng là người chịu ảnh hưởng tâm trạng của anh nặng nhất.
Tâm trạng của anh truyền đến cô, lúc đó cô vẫn chưa bước ra khỏi nỗi bi thương bố mẹ qua đời, nhà tan cửa nát, không còn nhiều năng lượng truyền cho anh, cảm xúc dồn nén, lại không thể phát ra ngoài, đúng là rất khó chịu.
Năm đó là một năm u ám với Dụ Lâm Hải, còn với Nam Mẫn cũng phải là vậy ư?
Nhà số 1107 đơn nguyên 2 tòa 11 tiểu khu Lộc Minh là nơi duy nhất để cô thư giãn.
Rời khỏi thành phố Bắc chưa đến hơn hai tháng, môi trường không có thay đổi quá lớn.
Căn nhà đó là nhà mua lại, chủ nhà trước là một nhà thiết kế nội thất nổi tiếng, cho nên chỗ nào trong nhà cũng được bài trí rất có phong cách, Nam Mẫn khá thích phong cách thiết kế của cô ta, sau khi vào ở cũng không tu sửa nhiều.
Cô thuê một cô giúp việc vệ sinh dài kỳ, định kỳ đến quét dọn, cho nên khi bước vào căn nhà, trong phòng không có chút bụi, sạch sẽ sáng sủa, khiến người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.
“Cô à, đây là nhà của cô à? Đẹp đấy”.
Tay của Tô Âm còn bị trói phía sau, nhảy đến bên cửa sổ, nhìn hồ nước xanh thăm thẳm phía dưới, còn có vườn hoa nhỏ xinh đẹp, thật lòng cảm thấy rất tuyệt.
“Đừng tận hưởng cảnh sắc vội, cháu đi theo cô”.
Nam Mẫn bảo Bạch Lộc Dư nghỉ ngơi, xách Tô Âm đ ến phòng ngủ chính.
Vừa bước vào, Tô Âm quay người sang Nam Mẫn, cầu xin nói: “Cô, cởi trói giúp cháu đi”.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Còn chạy nữa không?”
“Cháu không chạy nữa”, Tô Âm mau chóng ngoan ngoãn: “Đánh chết cháu cũng không chạy”.
Nam Mẫn lạnh lùng nói: “Còn chạy nữa thì đánh chết cháu”.