Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 478




Chương 478

……

Tần Văn Quân thấy Dụ Lâm Hải và Phó Vực không ngồi bàn chính, lại theo Nam Mẫn ngồi mấy bàn ở tít đằng xa thì tái hết cả mặt, đầu đầy mồ hôi, vội vàng mời tất cả họ quay về bàn chính!

“Không cần, chúng tôi ngồi đây là được rồi”.

Phó Vực cắn hạt dưa, chân bắt chéo, mặt bình tĩnh thoải mái: “Tôi sống đến từng này tuổi, tham gia nhiều bữa tiệc như vậy rồi, mà đây là lần đầu ngồi ở bàn dưới thế này đấy, cũng thoải mái lắm. Đúng không Lâm Hải?”

Dụ Lâm Hải: “Ừ”.

Tần Văn Quân cúi đầu khom lưng cả nửa ngày, thiếu điều quỳ lạy bọn họ.

Khách khứa nhìn thấy thế đều đoán xem cái bàn trong góc đó có nhân vật lớn đến mức nào mà chủ tịch Tần phải xuống nước nịnh nọt, cầu xin như thế.

Này thì phân với cả chia cho lắm vào, lần này ăn phải quả đắng rồi, đáng đời.

MC buổi lễ lên sân khấu, tuyên bố hôn lễ chính thức bắt đầu, âm nhạc cũng vang lên ngay sau đó, cô dâu và chú rể cũng rực rỡ dưới ánh đèn.

Tần Giang Nguyên mặc bộ tây trang màu trắng, mặt người dạ thú, Nam Nhã thì khoác lên mình chiếc váy cưới màu trắng, mặt tươi cười, tỏa sáng, trông rất giống một đôi trời đất tạo nên.

Nam Mẫn không để ý tới bọn họ, mà thản nhiên đảo mắt qua lễ đường, tìm ông nội, lại không thấy bóng dáng ông ấy đâu.

Khi cô định chuyển tầm mắt về, thì chợt phát hiện ở cửa dẫn vào cánh gà, ngay vách tường đó có một bóng người màu xám, trong tay còn cầm tẩu thuốc, ngồi đó nghe với dáng vẻ chán muốn chết, cảm thấy không có gì thú vị bèn đứng dậy rời đi.

Nam Mẫn đột ngột đứng dậy, chạy theo bóng lưng màu xám đó.

Dụ Lâm Hải và Phó Vực cùng nhìn về phía đó, chuyện gì vậy?

Nam Mẫn chạy tới hậu trường cũng không thấy bóng người.

Mi tâm nhíu lại thật chặt.

Kiểu áo Tôn Trung Sơn màu trắng đó, cùng với tẩu thuốc không rời tay, đó đều là đặc điểm nhận diện của ông nội, cô sẽ không nhận nhầm.

Ông cụ đến đây thật, nhưng hôn lễ còn chưa kết thúc mà sao lại đi rồi?

Cũng không tới gặp cô, đúng là.

Dụ Lâm Hải đuổi theo, tới chỗ cánh gà thì khựng lại một chút, vẻ mặt thoáng giật mình, anh lại nhìn thấy vẻ mặt ấm ức như một đứa trẻ trên mặt Nam Mẫn.

Hếch mũi nhăn mặt, môi cũng hơi mím lại… Chuyện gì thế này?

“Sao thế? Cậu nhìn thấy ma hả?”

Phó Vực theo sát phía sau, há miệng gào to, bị Dụ Lâm Hải dùng ánh mắt cảnh cáo làm cho câm miệng, cũng phát hiện ra cảm xúc của Nam Mẫn có gì đó không đúng.

Nam Mẫn không để ý tới bọn họ, đứng yên tại chỗ buồn bực nửa ngày, ngẩng đầu nhìn xung quanh một phen, bóng người đó vẫn không xuất hiện, không quay trở về.

“Tổng giám đốc Nam!”