Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 435




Chương 435

——

Cả đêm Triệu Tĩnh không thể có giấc ngủ ngon.

Trong căn phòng ngủ lộng lẫy, nằm trên chiếc giường lớn thoải mái, tâm nguyện bao năm qua cuối cùng cũng được thực hiện, lẽ ra anh ta phải ngủ một giấc thật ngon mới đúng, nhưng không biết tại sao, vừa nhắm mắt thì anh ta lại nhớ đến cảnh tượng Tư Đạc ngã xuống cả chân đầy máu, cùng với ánh mắt lạnh buốt của Nam Mẫn nhìn anh ta.

Anh ta đoán không sai, cô đến để đòi lại công bằng cho Tư Đạc.

Nam Mẫn không hề xem trọng anh ta, cũng không hề có ý định dùng quy tắc ngầm với anh ta, ở trong phòng cô, cái gọi là “quan tâm” đó chỉ dùng để lừa anh ta mà thôi, còn anh ta thì không đánh đã khai.

Nếu cô biết Tư Đạc bị anh ta đẩy xuống núi, thì tại sao lại giao vai nam hai lại cho anh ta, sao lại đổi phòng hóa trang cho anh ta, không phải cô nên đá anh ta ra khỏi đoàn phim, hoặc là giao anh ta cho cảnh sát ư?

Triệu Tĩnh bật người dậy, mồ hôi lạnh như hạt đậu lớn từng giọt rơi xuống, cả người anh ta cũng thấm đẫm mồ hôi, tim như bị hàng ngàn con kiến cắn xé, cực kỳ khó chịu.

Anh ta không thể đoán ra được rốt cuộc Nam Mẫn muốn làm cái gì, cũng không biết tiếp theo mình nên làm gì. Anh ta rất sợ, sợ tất cả những thứ mình vất vả cố gắng có được sẽ hoàn toàn biến mất trong giây lát…

Một đêm lặng lẽ trôi qua trong sự trằn trọc khó ngủ đó.

Đoàn phim bắt đầu làm việc từ rất sớm, các diễn viên lục tục vào đúng vị trí của mình, quay một số cảnh đánh nhau trước, Triệu Tĩnh ở bên cạnh hóa trang.

Thợ trang điểm đang cố che đi đôi mắt gấu mèo kia, hết sức đau đầu, mắt gấu mèo thì có thể che được, nhưng tơ máu đỏ trong mắt thì không.

Người trong đoàn phim là kiểu gió chiều nào thì xuôi theo chiều ấy, trước đó họ chẳng quan tâm đến một diễn viên hạng ba là mấy, nhưng thấy Triệu Tĩnh đã trở thành vai nam số hai, lại còn là “đứa con của trời” được nhà sản xuất và nhà đầu tư cùng lựa chọn, chỉ còn cách sự nổi tiếng một bước nữa thôi, nên họ không dám phớt lờ, thân thiết hỏi: “Hôm qua anh Tĩnh ngủ không ngon à?”

Triệu Tĩnh nhắm mắt lại, “ừm” một tiếng.

Bấy giờ đầu óc anh ta là một đống hỗn loạn, vẫn chưa thể bình tĩnh lại từ sự “hoảng hốt” tối qua, cũng không biết hai phân cảnh hôm nay phải diễn thế nào, thợ trang điểm giúp anh ta hóa trang thành Hàn Thương, nhưng anh ta nhìn vào gương, nhìn thế nào cũng thấy gượng gạo, chẳng có chút tự tin nào.

Không chỉ mình anh ta, toàn bộ đoàn phim cũng cảm thấy khá gượng gạo.

Bình tĩnh xem xét, ánh mắt đạo diễn khi chọn người vẫn chính xác lắm, nhân vật Hàn Thương này thuộc kiểu người ngoài lạnh trong nóng, luôn có mục tiêu rõ ràng cho những việc mình muốn làm, ánh mắt trong trẻo nhưng đầy vững vàng, Tư Đạc có ngũ quan lạnh lùng tuấn tú, dáng người lại cao ngất, cực kỳ thích hợp với tạo hình cổ trang.

Triệu Tĩnh kiên cường có thừa, nhưng lại không đủ sự dịu dàng, hơn nữa ánh mắt của anh ta cũng quá mơ hồ.

Nếu như gương mặt chỉ thiếu một chút xíu thì khí chất có thể nói là thua xa ngàn dặm.

Triệu Tĩnh diễn thử một đoạn, thử xong thì xung quanh chìm vào sự yên tĩnh, bầu không khí đầy gượng gạo và xấu hổ đó là thứ mà một diễn viên không thể chịu nổi.

Tâm trạng hoàn toàn đóng băng.

Niềm tin của một diễn viên là thứ cực kỳ quan trọng, một khi đã cảm thấy vai diễn đó không phải là của mình, thì không thể hóa thân được, dù có diễn thế nào cũng sẽ sụp đổ thôi, bản thân mình còn không tin, thì làm sao khán giả tin được?

Nam Mẫn đến đoàn phim xem Triệu Tĩnh diễn, tất cả đều nằm trong dự đoán của cô, Nam Mẫn biết anh ta không thể gánh vác nổi.