“Tại sao không muốn?”
Nam Nhã cau mày, mặt biến sắc: “Làm phù dâu có gì không tốt? Vừa hay cho em tích lũy kinh nghiệm.
Em đã đi làm, qua hai năm nữa cũng phải kết hôn rồi”.
Nam Lâm không nghe, vương bát niệm kinh, tóm lại chỉ một câu: “Em không làm”.
“He, sao chị không nói chuyện được với em thế nhỉ…”
Nam Nhã tức đến chống nạnh, muốn kéo Nam Lâm lại, nhưng Nam Lâm trốn phía sau Nam Mẫn, cô ta không dám qua đó, chỉ vào cô ấy từ xa, nói như ra lệnh: “Em không muốn cũng phải làm!”
“Chị cả…”, Nam Lâm cầu cứu, lắc cánh tay của Nam Mẫn.
Nam Mẫn hờ hững nhìn sang Nam Nhã: “Cô nghe không hiểu tiếng người à? Nó nói là nó không muốn.
Lâm Lâm không phải không muốn làm phù dâu, mà là không muốn làm phù dâu của cô”.
Nam Lâm ở phía sau Nam Mẫn gật đầu mạnh.
Nam Nhã nhìn hai như như một người hát một người bè, tức đến không nói được gì, “ha” một tiếng.
“Em… em có biết phía sau còn có bao nhiêu người xếp hàng đợi làm phù dâu của chị không? Chị nể tình em là em gái chị, đặc biệt giữ vị trí này cho em, em lại không nhận?”
Cô ta bày vẻ mặt tức giận “bà đây coi trọng mày nên mới chọn mày, mày lại dám ra vẻ”, giống như con chim nổi giận phát điên.
Không biết tại sao, dáng vẻ hiện giờ của Nam Nhã vô cùng buồn cười.
Nam Mẫn và Nam Lâm thấy vậy cũng không nhịn được cười phá lên.
“Hai người cười cái gì mà cười?”
Nam Nhã chỉ cảm thấy mình bị sỉ nhục: “Được, hai người muốn cô lập tôi đúng không? Nam Lâm, em còn có lương tâm không, em đã quên là ai đón em đến rồi phải không?”
Nam Lâm ngừng cười, dựa vào người Nam Mẫn, nghiêm túc nói: “Chị cả”.
Nam Nhã không dám tin mở to con mắt: “Chị hỏi là ai đề nghị đón em về đây? Người cứu em thoát khỏi biển khổ là ai?”
Nam Lâm: “Chị cả”.
Không hỏi thì thôi, cứ hỏi thì là chị cả.
Nam Nhã: “…”
Cô ta hoàn toàn cạn lời, sắp bị hai kẻ cấu kết với nhau làm cho tức đến lệch cả mũi rồi!
Bất kể Nam Nhã nói thế nào, Nam Lâm cũng không chịu làm phù dâu của cô ta, bất đắc dĩ, cô ta chỉ đành tìm người khác.
Thực ra nếu cô ta tìm được phù dâu thích hợp thì sẽ không đến bám lấy Nam Lâm.
Nam Nhã cũng không phải không có mấy chị em tốt, nhưng đều không phải là người đứng đắn, cô ta vô cùng xem trọng hôn lễ cả đời chỉ có một lần này, không chấp nhận được chút thiếu sót nhỏ nhặt, cũng không được có chút thứ không may mắn nào.
Người duy nhất trong trắng lại không chiếm ưu thế của cô ta, cũng chỉ có Nam Lâm, nhưng con bé Nam Lâm này không biết uống nhầm thuốc gì, sống chết không đồng ý..