“Anh muốn bảo tôi sinh con cho anh?”
“Em đồng ý chứ?”
Thật ra ban đầu Phó Vực không phải ý này, nhưng nghe cô nói như vậy, đột nhiên giống như quỷ thần xui khiến anh ta lại hỏi như vậy.
Nam Mẫn chỉ tay ra bên ngoài, giọng nói không nghe ra cảm xúc gì, nhưng lại thầm cắn răng nghiến lợi: “Phó Vực, bây giờ bên ngoài đang là ban ngày”.
Phó Vực liếc mắt nhìn ra bên ngoài: “Ừ là ban ngày”.
“Ban ngày đó, anh nằm mơ giữa ban ngày à!”
Nam Mẫn liền tháo dép lê ở chân ném về phía anh ta: “Bảo tôi sinh con cho anh, não anh bị úng nước à! Anh có tài đức gì có thể khiến tôi sinh con cho anh chứ, anh xứng sao?!”
Để làm việc thoải mái, Nam Mẫn thường có sẵn một đôi dép lê ở phòng làm việc.
Lúc này Phó Vực nên vui mừng, dưới chân Nam Mẫn không phải giày da hay giày cao gót, nếu không đã đánh anh ta bể đầu chảy máu kèm theo tè ra quần!
“Em nghe tôi nói trước, đừng gấp mà…”
Phó Vực thấy mình sắp chữa lợn lành chữa thành lợn què, anh ta vội vàng giải thích cho Nam Mẫn trước khi bị đuổi ra ngoài: “Không phải tôi muốn bảo em sinh con cho tôi, mà tôi muốn mượn một đứa bé với em!”
Nam Mẫn cau mày.
Cô nghiêm túc hoài nghi những gì anh ta nói không phải tiếng người, nếu không sao mà nghe không hiểu chứ?
“Mượn một đứa bé? Rốt cuộc anh đang nói cái quỷ gì thế?”
Phó Vực dè dặt tiến tới muốn đi dép cho cô, nhưng Nam Mẫn đã lạnh lùng cầm dép lê tự đi vào.
“Em hiểu lầm anh rồi, anh có ý gì đâu…”
Phó Vực đắn đo chọn lọc từ ngữ, lại sờ mũi, ho nhẹ một tiếng: “Thật sự không dám giấu giếm, tôi nhìn trúng gen ưu tú trên người em.
Nếu muốn sinh con, đương nhiên phải sinh một đứa trẻ vừa xinh đẹp lại thông minh chứ!”
Nam Mẫn khoanh tay, bắt chéo chân ngồi dựa vào ghế, tư thế cao quý lại lạnh lùng, lộ ra mười phần uy nghiêm, khiến cho người ta cảm giác bị áp bức.
“Cho nên tôi muốn trưng cầu ý kiến của em”.
Dưới con mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm của Nam Mẫn, giọng nói của Phó Vực ngày càng yếu ớt, nhưng vẫn nhắm mắt nói hết câu: “Hay là… xem như em giúp tôi, tặng cho tôi một quả ‘trứng’… của em?”
Ánh mắt Nam Mẫn lạnh buốt, cô đang thong thả hoạt động cổ tay.
Trong lòng Phó Vực hoảng hốt, anh ta vội vàng bổ sung: “Tôi đảm bảo sẽ tìm một bác sĩ chuyên nghiệp, quá trình hoàn toàn không đau đớn… Sau chuyện này tôi nhất định sẽ hậu tạ, hơn nữa tôi đảm bảo em không cần chịu trách nhiệm nuôi đứa trẻ…”
Lần này không chờ anh ta nói xong, Nam Mẫn nắm chặt hai quả đấm vung mạnh một quyền về phía anh ta, tạo nên hiệu ứng quay chậm như trong phim điện ảnh và phim truyền hình..