Vợ Cũ Tôi Không Muốn Làm Người Thay Thế

Chương 344: Chương 344





Khi quảng cáo được công khai, tiếng tăm của sản phẩm cũng bùng nổ, danh tiếng của trang sức đá quý Nam Thị cũng lên cao, dù sao công ty trang sức đá quý này cũng đã được “bậc thầy Ngọc Tâm” đích thân đóng dấu rồi, tại sao lại không ủng hộ?
——
Có được nhiệt độ của đoạn quảng cáo, cổ phiếu của trang sức đá quý Nam Thị và tập đoàn Nam Thị cũng tăng cao.

Để đền bù cho sự vất vả của nhân viên, tối đó Nam Mẫn tổ chức buổi lễ chúc mừng ở nhà hàng Thực Vị, chiêu đãi nhóm nhân viên đã cực khổ hơn một tháng trời, thể hiện rõ châm ngôn “nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài” của một thương nhân.

Bếp của nhà hàng Thực Vị bận rộn khí thế nhất trời, Tư Triết đã kết thúc luyện tập từ sớm, bị sư phụ gọi tới hỗ trợ, chạy tới thở hổn hển.

“Sư phụ, hôm nay có khách quý nào tới hả? Bao hết cả nhà hàng luôn”.

Tư Triết bên cạnh nhanh nhẹn thay quần áo, vừa thay vừa hỏi Đinh Danh Dương.


Đinh Danh Dương chuẩn bị thức ăn đâu vào đấy, không quay đầu lại nói: “Thái sư thúc của con muốn đãi tiệc chúc mừng ở đây, còn cố ý dặn con tối nay phải thể hiện trình độ đấy”.

“Hả?”, Tư Triết vịn nón đầu bếp trên đầu mình, đôi mắt nai to tròn đầy sợ hãi nói: “Con làm được không?”
“Có gì đâu mà không được, đều là người trong nhà cả, có dở thì bọn họ cũng không nói gì đâu”, Đinh Danh Dương trêu chọc đồ đệ nhỏ nhà mình.

Tư Triết nhăn mũi: “Sư phụ, dù món con làm không ngon bằng thầy với thái sư thúc, nhưng cũng không đến nỗi dở mà đúng không?”
“Rồi rồi rồi…”
Đinh Danh Dương nói không lại đồ đệ nhà mình: “Thế tối nay con làm bếp chính đi, thầy hỗ trợ”.

Tư Triết nở nụ cười tươi sáng: “Không thành vấn đề!”

Mấy nhân viên thiết kế đến sớm, vừa vào đến nơi đã bận rộn chụp hình các thứ.

“Đây là nhà hàng mà tôi muốn đến từ rất lâu rồi, lần nào ghé cũng đông nghìn nghịt người, phải chờ bàn, muốn đặt trước cũng không được, hôm nay nhờ phúc của tổng giám đốc Nam, cuối cùng cũng có lộc ăn no một bữa”,
“Lại đây nào em yêu, giúp tôi chụp một tấm đi, tôi muốn đăng lên vòng bạn bè khoe một chút!”
Tư Triết làm bếp cũng ra gì và này nọ, liên tục đảo rau trong chảo, lúc lại nếm thử một muỗng, múc ra, bày đĩa, lưu loát.

“Người đến khá đông rồi, mang thức ăn lên đi”.

Đinh Danh Dương ra ngoài liếc mắt một cái, vỗ vỗ Tư Triết: “Tạm thời không đủ người, con hỗ trợ bưng món ăn lên bàn đi, để cá đó thầy làm cho”.

Tư Triết vừa mới bưng món ăn ra ngoài thì đã nghe thấy tiếng gào thét chói tai.

“Má ơi, cậu em điển trai từ đâu bay đến thế này, sao lại cao quá vậy! Bây giờ đầu bếp ai cũng đẹp trai vậy hả? Em trai, em bao nhiêu tuổi rồi, da đẹp quá à, cho chị sờ chút đi…”.