Khi đó anh nghĩ cô chỉ là một cô gái nhà quê, trên người mang nhiều tiền quá sẽ dễ bị lừa mất, lại hoàn toàn không ngờ Nam Mẫn chẳng cần chút tiền đó của anh.
Dụ Lâm Hải nhẹ nhàng vuốt ve hai chữ “Lâm Hải” kia, cảm thấy lòng mình vừa cay vừa đắng, ngũ vị tạp trần.
Bên tai vẫn còn văng vẳng tiếng tranh cãi.
“Cái gì mà cùng nhau phát triển? Dự án trường đua ngựa đó chỉ là viên đạn bọc đường của Nam Thị thôi, họ đang chờ chúng ta ở đây đấy.
Bây giờ tổng giám đốc Nam mới nhận chức kia không phải là loại ngu ngốc như Nam Ninh Trúc, Nam Ninh Bách, mà cực kỳ ranh ma, xảo trá”.
Dụ Lâm Hải khẽ nhíu mày, ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn giám đốc bộ phận marketing.
Giám đốc bộ phận marketing đang nói hăng say, đang định bàn tán về Nam Mẫn một lát thì chợt cảm nhận được một cơn gió lạnh thấu xương ập vào mặt, lo lắng khó hiểu ngẩng đầu lên thì trông thấy đôi mắt lạnh giá của Dụ Lâm Hải, sợ đến mức ngậm chặt miệng lại.
Anh ta nói sai cái gì rồi hả? Nói sai câu nào rồi hả?
Giám đốc bộ phận thiết kế nói: “Tổng giám đốc Dụ, người ta có câu chim khôn kêu tiếng rảnh rang, người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe, kẻ ngu thì ngược lại.
Kinh doanh buôn bán có cạnh tranh với nhau là chuyện tốt, lượng tiêu thụ của trang sức đá quý Dụ Thị chúng ta ngày càng giảm, các thiết kế cũng không có sự đột phá gì, lần này trang sức đá quý Nam Thị tung ra hai sản phẩm mới đã tạo ra cú sốc tinh thần rất lớn cho nhà thiết kế của chúng ta, có kích thích mới có tiến bộ mà”.
Dụ Lâm Hải gật đầu đồng ý: “Anh nói đi”.
“Thật lòng không dám giấu, giám đốc bộ phận thiết kế Ada của trang sức đá quý Nam Thị là sinh viên học cùng khóa với tôi, được biết sản phẩm mẫu mà họ tung ra lần này đã mời bậc thầy Ngọc Tâm đích thân điêu khắc, đó là một mánh lới kinh doanh cực kỳ tốt.
Nếu “Cả Đời Một Lòng” có thể mời được bậc thầy Ngọc Tâm chạm khắc, thì tôi nghĩ chưa chắc nó đã không có cơ hội hồi sinh, một lần nữa tung ra thị trường”.
Giám đốc bộ phận thiết kế vừa nói xong lập tức dấy lên tiếng bàn tán xôn xao trong phòng họp.
“Giám đốc Từ, tin tức của anh có chính xác không vậy? Bậc thầy Ngọc Tâm đã rời khỏi giới từ lâu lắm rồi mà, sao nói xuất hiện là xuất hiện được ngay vậy?”
Giám đốc Từ nói: “Ba năm trước bậc thầy Ngọc Tâm chỉ nói mình sẽ nghỉ ngơi một khoảng thời gian mà thôi, giới truyền thông đặt điều bịa chuyện rằng tuổi tác bà đã cao, hết thời, muốn rửa tay gác kiếm rời khỏi giới, nay người ta trở về, chắc chắn tin tức sẽ càn quét cả giới trang sức đá quý.
Tổng giám đốc Dụ, chúng ta nhất quyết không được bỏ lỡ!”
Dụ Lâm Hải yên lặng một lát, nói: “Bậc thầy Ngọc Tâm cũng khá nổi tiếng trong giới chạm khắc ngọc và trang sức, nếu có thể mời về thì tất nhiên là tốt.
Anh có quen biết gì với bà ấy không?”
Giám đốc Từ lộ ra vẻ mặt sợ hãi: “Tổng giám đốc Dụ thích nói đùa quá, khi danh tiếng của bậc thầy Ngọc Tâm trở nên vang dội, tôi vẫn còn cực khổ vẽ bản thiết kế trong trường, tôi chỉ biết được tên của bà ấy trong giới, còn thân phận, lai lịch, tuổi tác, địa chỉ hay hành tung của bà ấy thì tôi hoàn toàn không biết”.
Dụ Lâm Hải khẽ nhíu mày, anh ngước mắt nhìn tất cả mọi người: “Mọi người thì sao, có ai biết gì không?”
Mọi người đều tròn mắt nhìn nhau, ai cũng lắc đầu, cả giám đốc Từ cũng không biết thì làm sao mà bọn họ biết được, có nghe tiếng nhưng mà chưa thấy người..