Chương 997
Tuyết cũng đã rơi được 4, 5 ngày, mặt đất lại dày thêm một tầng, giẫm lên tuyết, chân cũng lún sâu đến nửa thước.
Tề Mẫn Mẫn nghe thấy hơi thở của Hoắc trì Viễn có chút gấp, liền quan tâm hỏi: “Có cần nghỉ ngơi chút không?”
“Em tựa hồ lại béo lên rồi.” Hoắc trì Viễn cười trêu chọc Tề Mẫn Mẫn, nhưng cũng không có dừng bước lại.
“Còn không phải bởi vì anh…” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, xấu hổ giận dữ cắn một ngụm sau gáy Hoắc trì Viễn.
“Cắn đi! Đây là hạnh phúc đau đớn.” Hoắc trì Viễn cõng Tề Mẫn Mẫn trên lưng nhanh chân xuống núi.
Hai người tiếng cười không ngớt sườn núi, những bông tuyết phiêu đãng trên bầu trời.
Trở lại căn phòng nhỏ của ông ngoại, Hoắc trì Viễn lập tức đặt Tề Mẫn Mẫn lên giường, lấy chăn đắp cho cô, rồi xoa xoa gương mặt đông lạnh đến đỏ ửng của cô nói: “Em ngồi ở đây một chút, anh đi đốt lửa!”
“Anh làm được sao?” Tề Mẫn Mẫn nghiêng đầu hỏi.
Đừng nói là Hoắc trì Viễn, ngay cả ba cô cũng không biết nhóm lửa.
Ở Hắc Hà rất lạnh, ở đây lại không giống như trong thành phố có lò sưởi mà mỗi nhà đều có một hầm lửa. Vào mua đông mọi người phải nhóm lửa, ngồi trên giường tận hưởng sự ấm áp xua tan đi cái giá rét ở bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên Tề Mẫn Mẫn ở lại một chỗ như vậy, cô không cảm thấy gian khổ lại còn cảm thấy khá thú vị.
“Không phải chỉ nhóm lửa thôi sao? Tin tưởng anh!” Hoắc trì Viễn hôn nhẹ Tề Mẫn Mẫn rồi xoay người đi ra ngoài.
Cầm củi đã được nhóm lửa anh Hoắc gắng nhóm một hồi lâu cũng không thể có lửa, ngược lại còn bị sặc khói.
“Chú à, anh có cần trợ giúp hay không?” Tề Mẫn Mẫn ngó đầu ra ngoài cửa sổ, hỏi.
“Không cần, em đắp kín chăn lại!” Hoắc trì Viễn vừa ho khan vừa trả lời.
Bác Cách Ngạn tiến vào thấy khuôn mặt đen xì của Hoắc trì Viễn cười hì hì một tiếng. Bà xoay người ra ngoài lấy một nhánh cây nhỏ để xuống đất, nói: “Con nhóm lửa từ một cây củi lớn như vậy thì sao có thể lên lửa được chứ?”
“Vậy thì phải làm gì ạ?” Hoắc trì Viễn ngồi xổm một bên, tò mò hỏi.
“Con phải lấy một ít nhành cây khô, ít nhánh, cái này rất dễ bén lửa. Khi nấu cơm cũng có thể mấy nhành cây này nhóm lửa!” Bác Cách Ngạn vừa nhóm lửa vừa nói.
“Hóa ra nhóm lửa cũng cần kỹ thuật!” Hoắc trì Viễn có chút sùng bái nói.
“Cái gì mà kỹ thuật chứ? Một người bình thường cũng học được mà!” Bác Cách Ngạn cười lớn.
“Bác, bác đi làm việc của mình đi. Để con làm!” Hoắc trì Viễn lấy ghế ngồi xuống, lễ phép nói với Bác Cách Ngạn.
“Con làm được không đó?” Bác Cách Ngạn cười hỏi.
“Không thành vấn đề!” Hoắc trì Viễn gật đầu một cái.
Đã có mồi lửa rồi chỉ cần để gỗ vào thôi.
Một việc nhỏ đấy mà anh không làm được thì thật hộ thẹn là sinh viên ưu tú của trường đại học Havard.
Lúc Tề Bằng Trình về nhà lấy súng săn, thấy Hoắc trì Viễn đang nhóm lửa, cười hỏi: “Chắc chắn đây là lần đầu tiên con nhóm lửa đúng không?”