Chương 995
“Con bé này, Hoắc trì Viễn yêu chiều con như vậy con còn nói sao?” Tề Bằng Trình bật cười nói.
“Ba, ba có vừa lòng con rể này không?” Tề Mẫn Mẫn le lưỡi với ba.
“Vừa lòng! Vì có Hoắc trì Viễn nên ba yên tâm buông bỏ mọi thứ để có thể đi gặp mẹ con!” Tề Bằng Trình không thề che giấu mà trả lời.
“Ba, tại sao ba lại nói những lời như vậy?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị, “Ba muốn dọa con sợ sao?”
Cô sợ ba đột nhiên nghĩ quẩn, bỏ mặc cô mà tự sát.
Như vậy ở trên thế gian này cô sẽ chẳng có ai là người thân nữa.
“Không đâu! Ba đã suy nghĩ cẩn thận rồi. Cho dù có người phải chôn cùng với ông ngoại con thì cũng không phải là ba!” Tề Bằng Trình nghiêm mặt nói.
Bọn họ còn chưa xuống núi đã thấy cả gia đình A Thập Khố đi lên.
“Anh, mọi người cũng phải lên núi à?” Tề Bằng Trình lập tức đi lên đón, quan tâm hỏi.
“Không phải. Chúng ta lo lắng cho Tề Mẫn Mẫn, đến xem con bé đã tỉnh hay chưa. Lại thấy mọi người không ở nhà nên đoán sẽ lên núi bái tế bác cả!” A Thập Khố vội vàng trả lời.
“Cảm ơn bác đã quan tâm! Tề Mẫn Mẫn không sao rồi ạ!” Tề Mẫn Mẫn vội vàng cảm kích nói.
Hôm qua cô hôn mê thật lâu nhất định đã dọa mọi người sợ chết rồi.
Hoắc trì Viễn nhìn thấy cô đã tỉnh lại cũng không nói gì, vẫn mang dáng vẻ thản nhiên giống như vì cô quá mệt mỏi mà ngủ mất.
Chắc anh sợ gây áp lực cho cô nhỉ?
Cô thật sự muốn nói với Hoắc trì Viễn: ‘Chú à, anh rất tuyệt! Yêu anh! Forever!’
Bởi vì có quá nhiều người, cô cũng không mở miệng được vì thề lấy tay viết lên lưng Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn hơi nhếch môi, dường như đã đoán được cô viết cái gì.
Anh quay đầu, thì thầm: “Remember I love you too!”
Tề Mẫn Mẫn ôm chặt lấy cổ Hoắc trì Viễn, nở nụ cười ngọt ngào.
Sự yêu thương và cưng chiều của Hoắc trì Viễn khiến cho cô thoát khỏi đau thương, tiếp tục cười.
Nếu không có tình yêu của anh, không biết còn mất bao lâu cô mới có thể thoát khỏi đau buồn.
Trác Liệt thấy nụ cười bên khóe mội của Tề Mẫn Mẫn, cảm thấy thoải mái mà cười: “Xem ra đã không có vấn đề gì nữa rồi!”
“Mọi người không cần lo lắng ạ! Hôm qua con hôn mê quá lâu chắc đã khiến mọi người sợ rồi!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm le lưỡi cười.
“Đúng là sợ hãi! Anh sợ rằng nếu em còn chưa tỉnh lại, Hoắc trì Viễn sẽ cho nổ tất cả núi của chúng ta mất!” Trác Liệt cười trêu chọc nói.
“Nào có khoa trương như thế?” Tâm tình Tề Mẫn Mẫn tốt lên không ít.
“Em không có nhìn thấy bộ dáng của cậu ta ngày hôm qua đâu…” Trác Liệt nhìn thoáng qua Hoắc trì Viễn, nghĩ lại mà có chút sợ.
“Như thế nào?” Tề Mẫn Mẫn tò mò hỏi.
“Thì chính là cái biểu tình người sống chớ lại gần đấy.Em có thể tưởng tượng một chút. Cậu ta ngày hôm qua thiếu chút nữa thì dọa cho bác sĩ tiểu cả ra quần.” Trác Liệt khoa trương hình dung nói. Sau khi nói xong, anh lập tức né tránh, bởi vì ánh mắt Hoắc trì Viễn có chút như muốn cắn xé anh.