Chương 989
Tề Mẫn Mẫn lo lắng nhìn Tề Bằng Trình:”Ba!”
Tề Bằng Trình lấy lại tinh thần, chua xót cười cười:”Bảo bối, ba sẽ không ra đi nữa đâu! Nếu ba chết, nhất định sẽ kéo Dương Nguyệt Quyên chết cùng!”
“Vậy cũng không được!” Tề Mẫn Mẫn trừng mắt nhìn ba.
“Được! Đáng chết là Dương Nguyệt Quyên!” Tề Bằng Trình mau chóng dỗ dành Tề Mẫn Mẫn.
Đến lúc này cô mới nín khóc mỉm cười.
Hoắc trì Viễn hôn đỉnh đầu Tề Mẫn Mẫn, nhẹ giọng an ủi:”Nha đầu, yên tâm đi. Ba đã cùng đi xuống núi chứng tỏ ông sẽ không đi tìm cái chết nữa đâu. Ba không nỡ bỏ em!”
Tề Mẫn Mẫn vùi mặt vào lòng Hoắc trì Viễn, thở một hơi thật dài:”Nếu cả ba cũng bỏ em mà đi, em sợ sẽ không còn động lực để sống.”
“Không cho em nói linh tinh! Em đi rồi thì anh phải làm sao bây giờ? Vì anh và con, em cũng phải sống cho tốt!” Hoắc trì Viễn nghiêm mặt, bực mình quát lớn.
Tề Mẫn Mẫn lè lưỡi, điềm đạm đáng yêu nói:”Em biết sai rồi. Anh đừng cau có nữa. Sợ lắm!”
Hoắc trì Viễn dùng sức ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, thô cứng nói:”Anh mới bị em làm cho sợ ý.”
Trác Liệt đang tìm kiếm xung quanh rốt cuộc cũng nhìn thấy bọn họ, nhẹ nhàng thở ra:”Không sao rồi, thật tốt quá!”
“Sao anh không giữ Tề Mẫn Mẫn lại?” Hoắc trì Viễn bất mãn trừng mắt nhìn Trác Liệt liếc mắt một cái.
Anh để Trác Liệt bế Tề Mẫn Mẫn về phòng, Trác Liệt lại không coi chừng, để cho Tề Mẫn Mẫn chạy lên núi. Lỡ như cô rơi vào cạm bẫy….Nghĩ lại anh đã cảm thấy kinh khủng.
“Tôi có giữ lại. Nhưng con bé….đá tôi….tôi đau đến buông tay ra, con bé liền nhân cơ hội chạy ra ngoài.” Trác Liệt xấu hổ giải thích.
Tề Mẫn Mẫn ngượng ngùng gãi cổ:”Tình thế cấp bách! Trác Liệt, anh đừng giận em.”
“Tức giận cái gì? Anh chỉ sợ em gặp nguy hiểm!” Trác Liệt thở dài, “Nếu không có việc gì, chúng ta cùng quay về đi.”
Trác Liệt chờ Tề Bằng Trình đến gần, cùng ông sóng vai, đi theo sau Hoắc trì Viễn, cẩn thận giẫm lên tuyết, từng bước một xuống núi.
Tề Mẫn Mẫn giơ tay lên, giúp Hoắc trì Viễn phủi tuyết trên người, quan tâm hỏi:”Hoắc trì Viễn, anh mệt lắm đúng không? Anh thả em xuống đi. Em tự đi được mà.”
“Đừng nhúc nhích!” Hoắc trì Viễn lạnh lùng ra lệnh.
“Tuyết rất dày.” Tề Mẫn Mẫn nhìn thoáng qua một chuỗi dấu chân dài phía sau. Tuyết dày như vậy, đi một mình đã khó khăn, huống chi còn bế thêm một người.
“Không sợ! Em là gánh nặng ngọt ngào!” Hoắc trì Viễn yêu chiều hôn nhẹ lên mí mắt của Tề Mẫn Mẫn, nỗ lực đi lên trước.
Tề Mẫn Mẫn cảm động, rúc người vào lòng Hoắc trì Viễn, hốc mắt lại phiếm hồng.
Trác Liệt nhìn Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn đi trước, cười thật thà: “Dượng, Hoắc trì Viễn là người chồng tốt!”
“Cậu ấy giỏi hơn dượng!” Tề Bằng Trình gật đàu.
Riêng điểm này, Hoắc trì Viễn giỏi hơn ông.
Lúc trước, ông tính kế giao con gái cho Hoắc trì Viễn đã biết anh là một người đàn ông chung tình.