Chương 985
Trác Liệt đi đến bên giường được phủ vải trắng, nghẹn ngào nói với Tề Mẫn Mẫn: “Tề Mẫn Mẫn, chúng ta đợi em đến cùng đưa ông về nhà!”
Nói xong, Trác Liệt nhẹ nhàng vén vải trắng lên.
Bước chân Tề Mẫn Mẫn nặng nề đi lên phía trước. Lúc cô nhìn thấy khuôn mặt ông ngoại dưới tấm vải trắng hơi tái xanh, không còn chút huyết sắc nào, nước mắt lập tức ào ra.
Nhìn thấy chân Tề Mẫn Mẫn mềm nhũn, Hoắc trì Viễn vội vàng tiến lên đỡ lấy cả người cô: “Bé con, nén đau thương!”
Tề Mẫn Mẫn quỳ phịch trước giường, khàn giọng khóc: “Ông ngoại, sao ông không chờ Tề Mẫn Mẫn về? Ông chờ con trở lại thăm ông! Ông ngoại, ông biết rõ rành rành Dương Nguyệt Quyên tới là để chọc giận ông, sao ông vẫn còn tức giận làm gì? Ông đi rồi, con lại mất đi một người thân! Ông ngoại, ông ngoại! Ông tỉnh lại đi!Ông mở mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn đi. Ông nói cho Tề Mẫn Mẫn biết ông còn sống đi. Ông ngoại, ông không thể chết được!”
Nghe thấy Tề Mẫn Mẫn khóc khàn cả giọng, Bác Cách Ngạn cũng không chịu được mà bắt đầu khóc.
A Thập Khố vội vàng đỡ lấy bà.
Hoắc trì Viễn quỳ ở bên cạnh cũng cực kỳ đau lòng.
Hoắc Tra Bố là ông lão cực kỳ lạc quan, kiên cường, tính cách thẳng thắn, rộng rãi, dũng cảm của người nơi đây. Kết quả lại bị Dương Nguyệt Quyên làm cho tức chết.
Lần đầu tiên anh biết được một người phụ nữ có thể độc ác đến như vậy.
Nhưng anh cũng không rõ, tại sao Dương Nguyệt Quyên nhất định phải hại chết ông ngoại? Sự sống chết của ông ngoại cũng không liên quan gì đến bà ta.
Hoắc trì Viễn tiến lên, ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, đau lòng khuyên nhủ: “Bé con, nhất định ông ngoại cũng không hi vọng em vì ông mà khóc đến ốm bệnh. Kiên cường lên. Ông ngoại mất nhưng em vẫn phải khỏe mạnh! hãy nghĩ đến con chúng ta!”
“Hoắc trì Viễn, em đau lòng quá! Giống như có người khóe một miếng vậy!” Tề Mẫn Mẫn ôm ngực, đau lòng khóc.
“Anh biết!” Hoắc trì Viễn đau đớn ôm Tề Mẫn Mẫn, vừa hôn lên trán cô vừa an ủi.
Thấy Tề Mẫn Mẫn đau lòng như vậy đột nhiên anh hiểu rõ mục đích của Dương Nguyệt Quyên. Mục đích của bà ta không phải vì muốn để ông ngoại chết mà mục đích của bà ta muốn thấy Tề Mẫn Mẫn đau khổ.
Thật là mụ đàn bà độc ác!
“Mọi người ở đây chờ con! Con đi gọi xe!” Trác Liệt lau khô nước mắt, nói với Hoắc trì Viễn, “Chúng ta cùng nhau đưa ông trở về!”
Hoắc trì Viễn gật gật đầu.
Tề Mẫn Mẫn nghe thấy Trác Liệt nói như vậy, tránh khỏi cái ôm của Hoắc Nhiên, quỳ đến bên giường, cầm thật chặt tay Hoắc Tra Bố, đau lòng nói: “Ông ngoại, nơi này quá lạnh, chúng con đưa ông về nhà. Ông nói muốn dạy Tề Mẫn Mẫn săn thú. Chúng ta về nhà, ông tự tay dạy con bắn súng…… ”
Nói xong lời cuối cùng, Tề Mẫn Mẫn đã khóc không thành tiếng.
Hoắc trì Viễn chua xót hít mũi, lặng lẽ lau nước mắt.
Anh nắm hai vai Tề Mẫn Mẫn, khàn giọng khuyên nhủ: “Bé con, đừng khóc! Ông ngoại biết được sẽ đau lòng!”
“Anh không để em khóc, trong lòng em sẽ uất nghẹn!” Tề Mẫn Mẫn nằm úp sấp ở bên giường, khó chịu khóc lớn.