Chương 982
Cúp máy rồi, Hoắc trì Viễn lại làm một cuộc gọi khác:”Chú X, thật ngại quá, cháu muốn mượn máy bay tư nhân của chú một chút.”
Hàn huyên với đối phương vài câu xong, Hoắc trì Viễn mới cúp điện thoại.
“Hoắc trì Viễn, lại làm phiền anh rồi.” Tề Mẫn Mẫn áy náy nhìn Hoắc trì Viễn.
“Sao em vẫn còn khách khí với anh? Ông ngoại chẳng phải cũng là của anh sao?” Hoắc trì Viễn cau mày, không hài lòng nói.
“Anh thật tốt với em!” Tề Mẫn Mẫn ôm cổ Hoắc trì Viễn, cảm động rơi lên.
“Em là vợ anh, anh không tốt với em thì tốt với ai?” Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng hôn những giọt nước mặt của cô, đau lòng ôm cô thật chặt.
“Hi vọng chỉ sẽ không có chuyện gì cả, chờ đến khi chúng ta đến nơi ông ngoại đã được cấp cứu.” Tề Mẫn Mẫn nước mắt rưng rưng nói.
Hoắc trì Viễn gác cằm lên đỉnh đầu Tề Mẫn Mẫn, khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, thô giọng nói:”Ở hiền gặp lành. Yên tâm, sẽ không có việc gì đâu.”
“Em sợ!” Tề Mẫn Mẫn đau lòng vùi mặt vào ngực Hoắc trì Viễn.
Lần đâu tiên nếm trải sinh lý tử biệt, mọi tế bào trên người cô đều kích động sợ hãi.
Hoắc trì Viễn trầm mặc mím môi, nhe nhàng vỗ về lưng Tề Mẫn Mẫn.
Mẹ con Dương Nguyệt Quyên thật là đáng giận, dám ra tay bức bách một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối.
Anh tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha cho bọn họ!
Ít nhất cũng phải để cho bọn họ cảm nhận được sự đâu khổ khi bị mất đi!
Sự sợ hãi bị mất người thân, người yêu, tiền tài và địa vị.
Khi bọn họ ra đến sân bay, máy bay tư nhân đã được chuẩn bị, chỉ chờ bọn họ đăng ký.
Đứng trước máy bay, Tề Mẫn Mẫn lo lắng gọi cho Trác Liệt.
“Trác Liệt, em là Tề Mẫn Mẫn. Ông ngoại thế nào rồi?” Tề Mẫn Mẫn lo lắng hỏi.
Nghe thấy giọng Tề Mẫn Mẫn run run, Hoắc trì Viễn giao hành lý cho tiếp viên hàng không, đi tới bế cô lên.
“Còn đang cấp cứu.” Trác Liệt căng thẳng trả lời.
“Chúng em chuẩn bị lên máy bay rồi, rất nhanh sẽ đến Hắc Hà. Trác Liệt, có chuyện gì anh cứ gọi video cho em. Trên máy bay em có thể xem được.” Tề Mẫn Mẫn lo lắng dặn dò Trác Liệt, chỉ sợ trên máy bay bị lỡ mất điện thoại khi có chuyện gì nghiêm trọng.
Trên đường bay đến Bắc Hà, Tề Mẫn Mẫn vẫn trầm mặc không nói chuyện, có lúc lại quá lo lắng kéo cổ tay Hoắc trì Viễn nhìn đồng hồ, lúc thì lại chắp tay trước ngực cầu nguyện.
“Em ngủ một chút đi!” Hoắc trì Viễn ôm cô vào ngực, đau lòng nói, “Vẫn còn hai tiếng nữa mới đến Hắc Hà!”
“Hoắc trì Viễn, nhất định ông ngoại có thể qua khỏi, đúng hay không?” Tề Mẫn Mẫn lo lắng không yên níu chặt vạt áo của Hoắc trì Viễn, chờ anh xác nhận.
“Nhất định thế!” Hoắc trì Viễn bình tĩnh nở nụ cười khiến Tề Mẫn Mẫn yên tâm hơn. Cô rúc vào trong lòng anh, bất an và lo lắng nốt hai tiếng còn lại.
Xuống máy bay, Tề Mẫn Mẫn vội vàng mở điện thoại xem tin nhắn.