Chương 981
“Hoắc trì Viễn, phía bên anh công tác bận lắm không?” Tề Mẫn Mẫn lau tóc đi đến bên người Hoắc trì Viễn, cười hỏi.
Hoắc trì Viễn đứng dậy, giúp cô đi đến ghế dựa, nhận khăn mặt trong tay cô, vừa lau tóc vừa cười nói: “Không tồi, sau này giao mọi chuyện cho Trịnh Húc và Lynda. Ngày mai chúng ta trở về Hắc Hà.”
“Ba nói công ty có việc gấp cần xử lý, hiện giờ chắc đã lên máy bay rồi, không biết nơi ông ngoại thế nào, Trác Liệt rất bận sao?” Tề Mẫn Mẫn lo lắng nói.
Bọn họ tới thành phố B mấy ngày, thật có chút lo lắng cho bệnh tình của ông.
“Nếu có vấn đề, Trác liệt sẽ gọi điện cho anh, em đừng quá lo lắng.” Hoắc trì Viễn cười trấn an cô.
“Không nhận được điện thoại của Trác liệt, chứng tỏ bệnh của ông rất khá?” Tề Mẫn Mẫn khoái trá hỏi han.
“Vâng!” Hoắc trì Viễn vứt khăn lau lên bàn, bế Tề Mẫn Mẫn lên.
“Chú, giường ở bên cạnh, tự em có thể đi được.” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ cau mũi.
Từ khi biết cô mang thai, anh đối với cô như trẻ sơ sinh.
Thật sự dùng mấy từ sủng tận trời để hình dung cũng được.
“Anh nghĩ muốn ôm baby.” Hoắc trì Viễn phúc hắc cười. Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Thì ra chỉ là tiện thì ôm anh?” Tề Mẫn Mẫn hồng má, nổi giận nói.
“Ôm con với ôm em có gì khác nhau sao?” Hoắc trì Viễn đặt cô lên giường, thật cẩn thận ở trên người cô nói: “Vẫn còn đều là em mà?”
“Hình như có chuyện như vậy.” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ rộ lên.
Hoắc trì Viễn cúi đầu, đang muốn hôn lên lúm đồng tiền của cô, di động lại kêu lên.
“Hoắc trì Viễn, cậu và Tề Mẫn Mẫn mau đến đây. Ông ngoại có lẽ không ổn rồi!” Giọng nói của Trác Liệt run run, cảm giác tuyệt vọng xuyên qua điện thoại truyền vào trong tai Hoắc trì Viễn.
“Làm sao có thể?” Hoắc trì Viễn lập tức ngồi xuống, cau mày hỏi, “Phẫu thuật không phải đã thành công rồi sao?”
“Ông ngoại làm sao vậy?” Tề Mẫn Mẫn nóng ruột dựa sát vào Hoắc trì Viễn, lo lắng hỏi.
“Trưa nay, Dương Nguyệt Quyên và Tề Lạc xông vào phòng bệnh, không chỉ làm ông ngoại tức giận đến hộc máu, lại còn không chịu cứu giúp”. Trác Liệt tự trách nói, “Đều tại tôi.”
“Bọn họ muốn xông vào, anh cũng không có cách nào.” Hoắc trì Viễn vỗ vỗ bàn tay Tề Mẫn Mẫn, ý bảo cô không cần lo lắng. “Em và Tề Mẫn Mẫn sẽ đến ngay. Có gì phát sinh nhớ gọi cho bọn em.”
Tề Mẫn Mẫn không đợi Hoắc trì Viễn cúp điện thoại, liền xuống giường, mở va ly ra bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Hoắc trì Viễn hoảng sợ, lập tức ném điện thoại lên giường, vội vàng đi tới bế cô lên giường:”Ngồi đây chờ! Để anh!”
“Em muốn giúp anh!” Tề Mẫn Mẫn lại muốn nhảy xuống, lại bị Hoắc trì Viễn ấn ngồi xuống.
“Em không biết phải sắp xếp thê nào.” Hoắc trì Viễn nói xong, nhanh chóng lấy va ly, bát đầu sửa sang lại quần áo cho cả hai người.
Mười mấy phút sau, Hoắc trì Viễn đều đã thu dọn đồ đạc xong.
Cầm lấy áo măng tô, giúp Tề Mẫn Mẫn mặc vào, liền một tay kéo hành lý, một tay nắm tay Tề Mẫn Mẫn đi ra khỏi phòng tổng thống.
Ngồi vào xe taxi rồi, Hoắc trì Viễn lập tức gọi cho Lynda:”Lynda, tôi và Tề Mẫn Mẫn phải lập tức đến Hắc Hà. Chuyện của B thị giao cho cô và Trịnh Húc xử lý, xong rồi thì về A thị.”