Chương 973
Từ khi bước vào cửa bệnh viện, trên mặt Hoắc trì Viễn liền không có chút nào dễ dàng, dáng vẻ như là Lâm Đại Địch, làm hại cô cũng bị anh lây bệnh, khẩn trương chờ kết quả kiểm tra.
Thật ta chỉ cần Hoắc trì Viễn vẫn yêu cô, chỉ cần không ảnh hưởng đến việc học của cô, dương như có baby cũng không tồi.
Một phiên bản thu nhỏ của Hoắc trì Viễn, nhất định rất đáng yêu!
Lúc bác sĩ cầm theo đơn kiểm tra ló đầu ra khỏi cửa sổ nhỏ hô lên tên của cô, Hoắc trì Viễn lập tức đứng dây, vội vàng chạy tới. Khi nhận lấy tờ đơn kiểm tra, tay anh có chút run rẩy.
Tề Mẫn Mẫn đi đến bên cạnh anh, tò mò hỏi han: “Sao thế? Thật sự có sao?”
Nhìn kết quả kiểm tra, Hoắc trì Viễn có chút thất vọng nhưng cũng có chút thoải mái.
Anh đưa kết quả kiểm tra cho Tề Mẫn Mẫn: “Em tự xem đi!”
Tề Mẫn Mẫn khó tin nhìn kết quả kiểm tra: “Thật sao? Chắc sẽ không nhầm chứ?”
“Khó có khả năng này!” Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn, nhẹ nhàng cảm thán một tiếng, “Chúng ta phải chấp nhận sự thật này!”
Tề Mẫn Mẫn có chút thất vọng ngẩng đầu: “Hoắc trì Viễn, anh không vui sao?”
“Không có! Sớm muộn gì chúng ta cũng có em bé. Anh lại cảm thấy thoải mái. Anh không muốn để em làm mẹ sớm như vậy!” Hoắc trì Viễn nhận ra Tề Mẫn Mẫn không vui, vội vàng dỗ cô, “Hiện giờ anh còn cảm thấy kỳ quái, anh vẫn luôn dùng biện pháp tránh thai. Sao có thể có được chứ?”
“Anh nghi ngờ em sao?” Tề Mẫn Mẫn tức giận, hơi nhéo tay Hoắc trì Viễn.
“Anh đang suy nghĩ sao bao cao su của nước R lại có thể rởm như thế!” Hoắc trì Viễn dùng sức vỗ đầu Tề Mẫn Mẫn một cái, “Rốt cuộc trong đầu em chứa cái gì đó hả?”
“Ai bảo anh nói không rõ ràng?” Tề Mẫn Mẫn chu môi, tủi thân nói.
“Đi! Dẫn em đi ăn mừng!” Hoắc trì Viễn nắm tay Tề Mẫn Mẫn, cười yêu chiều.
“Vậy mà anh còn cười được!” Rời khỏi bệnh viện, Tề Mẫn Mẫn buồn bực nhìn Hoắc trì Viễn một cái.
Thật ra, cô cũng không chờ mong đứa bé này nhưng lúc biết mình không hề mang thai, trong lòng cô lại cảm thấy mất mác giống như bị thứ gì đó nắm lấy, cực kỳ khó chịu.
Nhưng mà người chờ mong em bé kia vậy mà lại cười thoải mái như vậy giống như anh rất vui vẻ khi không có em bé.
Điều này thật không hợp lý!
“Em không biết là vì anh thương em sao? Thêm đứa bé sẽ cướp đi sự yêu chiều của anh đó. Hiện tại, anh muốn toàn tâm toàn ý yêu chiều em lên tận trời!” Hoắc trì Viễn dùng sức vò rối tóc Tề Mẫn Mẫn, cười nói.
Tề Mẫn Mẫn nhảy lên lưng Hoắc trì Viễn, nghịch ngợm vò mái tóc xoăn của anh, “Vĩnh viễn cũng không giận em sao? Như thế nào cũng chiều em? Cưng đến tận trời sao?”
Hoắc trì Viễn cõng Tề Mẫn Mẫn, cười vui vẻ: “Cưng đến tận trời! Ngay cả em chọc thủng trời anh sẽ vá lại cho em!”
Đột nhiên Tề Mẫn Mẫn ôm chặt cổ Hoắc trì Viễn, nằm úp sấp trên lưng anh, trầm mặc một hồi.
Hoắc trì Viễn bối rối hỏi: “Bé con, sao vậy?”
Tề Mẫn Mẫn dùng sức hít hít mũi, nghẹn ngào nói: “Em không ngờ mĩnh sẽ có lúc hạnh phúc như vậy?”
Cô tiếp cận anh là có mục đích, mang theo tâm trạng muốn chuộc lỗi để bù đắp cho anh, không nghĩ rằng có thể đổi được tình yêu như vậy.
Ông trời thật sự chiếu cố cô rất nhiều!
Để cô có được tình yêu đẹp nhất thể gian này!