Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 969




Chương 969

“Bởi vì anh không muốn lãng phí thời gian ở chung với em để đi chọn quần áo. Mà còn, thẩm mỹ của lynda từ trước đến giờ rất tốt. em xem bộ váy này rất tôn lên màu da của em!” Hoắc trì Viễn không chút áy náy trả lời.

Tề Mẫn Mẫn cười nhìn anh: “Chú à, anh không thích đi dạo phố à?>”

Lúc mua áo khoác, vốn dĩ Hoắc trì Viễn không lãng phí thời gian lựa chọn, chỉ hỏi người bán hàng một câu, cái nào ấm nhất, da tốt nhất. người bán hàng lập tức lấy một chiếc tốt nhất nói với anh:”Chiếc áo khoác màu trắng lông chồn này là thiết kế của XX người Pháp, cả thế giới chỉ có ba chiếc.” Hoắc trì Viễn nghe xong, giá cũng không hỏi, liền bảo cô đi thay.

Hoắc trì Viễn nghe được sự trêu chọc của anh, tự biết đuối lý sờ mũi: “Không xong rồi, đã bị em nhìn ra.”

“Hoắc trì Viễn, em yêu anh!” Tề Mẫn Mẫn quay đầu về sau, cảm động hôn lên môi anh.

Hoắc trì Viễn không thích đi dạo phố nhưng vì sợ cô đông lạnh, vậy mà tự mình đưa cô đi mua áo khoác. Người đàn ông như vậy, sao cô không yêu được?

“Không phải là đói bụng rồi hả?” Hoắc trì Viễn tà tà cười hỏi.

“Anh Mặc, là anh vẫn chưa chịu đưa em đi ăn cơm, ok?” Tề Mẫn Mẫn căm giận bóp một bên hông của anh.

“phụ nữ thật là…” Hoắc trì Viễn nhếch miệng, đau đớn nói: “Ra tay thật nặng!”

“Anh đã quên rồi sao? Em là người đàn bà đanh đá?” Tề Mẫn Mẫn khí phách quơ nắm tay nhỏ.

Lynda đang sửa lại tài liệu, nhìn thấy Trịnh Húc lảo đảo đẩy cửa đi vào.

Cô cau mày buông bút xuống, đứng dậy đỡ anh:”Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”

“Phó phòng Lâm là người Đông Bắc…” Trịnh Húc nới cà vạt, khó chịu trả lời.

Nghe Trịnh Húc nói, Lynda xì một tiếng cười rộ lên:”Đáng đời! Đấu rượu với người Đông Bắc, anh làm sao lại được?”

“Anh không dám đấu rượu. Là do đối phương uống được, nên cứ hướng về phía anh nâng chén. Anh nào dám lờ đi rượu mời của quan to chứ? Đành phải uống…” Trịnh Húc đột nhiên đứng dậy chạy vào nhà vệ sinh, khó chịu nôn thốc nôn tháo.

Lynda đau lòng rót chén nước, đưa đến cho anh.

Súc miệng xong, Trịnh Húc kiệt sức ngồi xuống, một chút sức lực cũng không có.

Lynda nâng anh dậy, bất mãn nói:”Hôm nay là đi xã giao thay cho Hoắc tổng! Đúng là rước phiền phức vào người!”

“Tửu lượng của Hoắc tổng rất lớn…có lẽ…sẽ không có việc gì…” Trịnh Húc nằm ngửa trên giường, vô cùng choáng váng. Anh khó chịu nhíu chặt mày, nặng nề nhắm mắt.

Lynda thở dài, giúp Trịnh Húc cởi giày, đưa cả người anh nằm ngay ngắn trên giường, để anh gối đầu lên đùi mình, bắt đầu giúp anh mát xa.

Trịnh Húc thoải mái cười cười:”Lynda, có em thật tốt!”

“Lần sau quan có to thế nào cũng không được uống thành như vậy! Làm bản thân mệt mỏi!” Lynda đau lòng quở trách Trịnh Húc.

Trịnh Húc trở mình, cánh tay dài ôm chặt lấy thắt lưng Lynda:”Em cứ như mẹ anh! Càm ràm!”

“Không thích nghe?” Lynda nhíu mi nói.

Anh lại nói cô giống mẹ anh, nhìn cô giống một bà già lắm sao?

“Thích nghe! Rất ấm áp!” Trịnh Húc nói xong, liền ngủ thiếp đi.

Anh cũng không biết, lời nói của anh đã làm cho Lynda cảm động thật nhiều.