Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 965




Chương 965

“Chồng, em mệt rồi!” Tề Mẫn Mẫn chu cái miệng nhỏ nhắn lên, làm nũng với Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn lập tức ngồi xuống trước mặt cô, cưng chiều nói:”Lên đi! Chồng cõng em!”

Tề Mẫn Mẫn khiêu khích nhìn Chu Diêu, nằm lên lưng Hoắc trì Viễn.

Chu Diêu tức giận đến phùng mang trợn má.

Giáo sư Cố bị trúng tà gì vậy? Lại để cho con nhóc lừa đảo kia nắm mũi dắt đi.

Đây làm sao có thể là giao sư Cố lạnh lùng trên bục giảng?

Căn bản chính là nô lệ của vợ!

Cách xa Chu Diêu tầm vài trăm mét, Tề Mẫn Mẫn tức giận cắn lỗ tai của Hoắc trì Viễn:”Ai bảo anh nơi nơi trêu hoa ghẹo nguyệt!”

Hoắc trì Viễn ủy khuất mím môi:”Là bọn họ thích làm thiêu thân lao đầu vào lửa. Không liên quan đến anh! Anh biết rõ mình là một người chồng chung thủy, ở trên lớp anh thả ra ảnh giường chiếu của chúng ta, để làm cho các nữ sinh hết hi vọng.”

“Giường chiếu? Chúng ta?” Tề Mẫn Mẫn khiếp sợ há hốc mồm.

“Đúng! Yên tâm, không hẳn là ảnh giường chiếu, nhưng đúng là ảnh giường chiếu!” Hoắc trì Viễn nham hiểm cười cười, “Là ảnh em đang ngủ trong lòng anh!”

“Ảnh chụp em ngủ?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn trừng mắt nhìn Hoắc trì Viễn, “Chụp ảnh khi ngủ xấu lắm! Chẳng trách làm cho học trò của anh nói ảnh photoshop em của anh muốn phát hỏa! Rõ ràng là tại anh chụp em xấu!”

“Không sợ! Cho dù sau này em có là cái bị bông xấu xí, anh cũng chỉ yêu mỗi mình em!” Hoắc trì Viễn quay đầu, cười hôn Tề Mẫn Mẫn một chút.

“Chuyên tâm một chút! Anh còn đang cõng em đó!” Tề Mẫn Mẫn ngượng ngùng kháng nghị.

“Con đường này hơi dài.” Hoắc trì Viễn bất mãn lẩm bẩm.

“Cái gì?” Tề Mẫn Mẫn không hiểu ý Hoắc trì Viễn. Câu trả lời của anh cũng quá shock rồi.

“Đường hơi dài, cõng em về khách sạn mất ít nhất một tiếng.” Hoắc trì Viễn nham hiểm cười nói, “Anh muốn em! Ngay bây giờ!”

“Học Cố kia! Nhìn đường cho tốt đi!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt rống lên.

Hoắc trì Viễn cười xốc Tề Mẫn Mẫn lên, tốc độ dưới chân nhanh hơn.

Hoắc trì Viễn vừa đỡ Tề Mẫn Mẫn vào khách sạn, chưa kịp thay quần áo đã nhận được điện thoại của Ứng Mẫn. Anh vội vàng thả Tề Mẫn Mẫn xuống, nhỏ giọng: “Anh đi nhận điện thoại!”

“A…… ” Tề Mẫn Mẫn không hỏi là ai gọi điện mà ngoan ngoãn đi thay quần áo.

Hoắc trì Viễn đi đến trước cửa sổ, ấn phím nghe.

“Hoắc trì Viễn, em tạm thời bị cách chức! Lần này là thật!” Ứng Mẫn đau khổ nói.

Hoắc trì Viễn nhăn mày một chút, nhẹ giọng an ủi, “Ứng Mẫn, đừng gáp. Mọi chuyện đều có thể thay đổi. Chưa đến bước đường cùng mà!”

Nghe được Hoắc trì Viễn nói, Tề Mẫn Mẫn dừng động tác cởi đồ lại, ngơ ngẩn nhìn Hoắc trì Viễn.

Lại là Ứng Mẫn.

Hai ngày nay, Ứng Mẫn giống như âm hồn không tan vậy, luôn luôn xuất hiện bất nogwf.

Hôm nay Hoắc trì Viễn vướng vào hoa đào nào sao?

Bỗng nhiên xuất hiện một cô học sinh, nay lại thêm một đồng nghiệp cũ.

“Em không biết nữa! Em cảm thấy mọi thứ của em tan biết rồi!” Ứng Mẫn khóc lên.