Chương 960
“Anh nên nói cho em biết.” Tề Mẫn Mẫn đau khổ, tràn ngập trách cứ nói: “Sức khỏe em tốt như vậy, kiểm tra cái gì? Anh nên lập tức đưa em đến Hắc Hà.”
Hoắc trì Viễn trầm trọng nhìn Tề Mẫn Mẫn: “Nha đầu, nếu không cho em kiểm tra, anh sẽ bị ác mộng. em có thể không cần mình khỏe mạnh, nhưng anh thì không thể. Anh không thể lại mất em, anh muốn em luôn khỏe mạnh.”
“Anh!” Tề Mẫn Mẫn đau lòng ôm lấy anh, dán mặt vào lồng ngực lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của anh: “Em đầy sinh lực, anh lo lắng cái gì? Em sẽ không giống như chị Y Nhiên, đột nhiên mắc bệnh nan y.”
“Anh sẽ sợ hãi.” Hoắc trì Viễn đặt tay ở gáy của cô, ấn chặt cô vào trong ngực, âm thanh khàn khàn nói.
“Hiện giờ anh đã biết sức khỏe của em cực kỳ tốt, có phải nên cho em quay về Hắc Hà không?” Tề Mẫn Mẫn hỏi.
“Còn chưa được.” Hoắc trì Viễn trầm trọng nói: “Anh còn đang đợi một cuộc điện thoại khác. Sau khi nghe xong, anh sẽ đưa em về Hắc Hà.”
“Điện thoại gì? Không thể đi Hắc Hà tiếp sao?” Tề Mẫn Mẫn kỳ quái hỏi han.
“Vâng…. chờ kết quả kiểm tra đã.” Hoắc trì Viễn lựa chọn nói dối. Anh không muốn tạo thêm áp lực cho Tề Mẫn Mẫn. Nếu cô biết anh làm kiểm tra ung thư máu cho cô, nhất định sẽ khẩn trương.
“Ngày hôm qua không phải anh đã kiểm tra xong rồi sao?” Tề Mẫn Mẫn bồn chồn nhìn Hoắc trì Viễn.
“Ngày hôm qua anh chỉ kiểm tra xem sinh lý có bình thường không thôi, còn một chút kiểm tra khác có vẻ phức tạp, hôm nay mới có kết quả.” Hoắc trì Viễn nhéo mũi của Tề Mẫn Mẫn, tiêu sái cười nói.
“A… kết quả có rồi chúng ta trở về đi.” Tề Mẫn Mẫn nói: “Em phải trở về cho ông ngoại và ba làm lành với nhau.”
“Vừa rồi Trác liệt gọi điện cho anh, nói quan hệ của ba và ông ngoại đã dịu đi rồi.
Nghe được Hoắc trì Viễn nói, Tề Mẫn Mẫn lập tức nhẹ nhàng thở ra.
“Tiên sinh, cô gái, bộ quần áo này…” Người bán hàng đợi bọn họ nói chuyện xong, lập tức mở miệng.
Hai người mặc áo khoác vừa mới mua xuống tầng, đi ngắm nghía các thiết bị một hồi. Hoắc trì Viễn dừng lại ở một gian bán camera.
“Chú à, anh không đi được nữa sao?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm trêu Hoắc trì Viễn, “Có cần phải tìm chỗ nào nghỉ ngơi một chút hay không?”
Hoắc trì Viễn nhìn dáng vẻ khiêu khích của Tề Mẫn Mẫn, “Bên cạnh là khách sạn Shangri-La, anh dẫn em qua đó để nghiệm chứng xem tinh lực anh có dư thừa hay không?”
Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt trừng mắt nhìn cô,
Hoắc trì Viễn vui vẻ hôn lên trán cô, “Chờ anh một chút, anh mua một cái máy quay phim!”
“Mua máy quay phim làm gì?” Tề Mẫn Mẫn kỳ quái hỏi.
“Đã có lúc anh rất thích quay phim, thấy cái gì cũng phải quay lại…… Sau vụ tai nạn năm đó, anh cũng không chạm vào máy quay phim nữa. Vừa rồi nhìn lại, đột nhiên anh rất muốn quay em!” Hoắc trì Viễn mị hoặc thì thầm vào tai Tề Mẫn Mẫn, “Anh muốn quay lại tư thế ngủ lười biếng của em còn có cả lúc em động tình…… ”
“Không được quay!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt, bá đạo kháng nghị.
“Phải quay lại!” Hoắc trì Viễn khí phách nói, “Anh muốn quay lại tất cả những giây phút ngọt ngào của chúng ta khi ở bên nhau. Chờ khi hai ta già rồi, sẽ có một kỉ niệm ngọt ngào.”
“Em không cần!” Tề Mẫn Mẫn kiên trì.
Hoắc trì Viễn thích quay phim như vậy có phải là vì Tưởng Y Nhiên không?