Chương 955
Nghe được Tề Mẫn Mẫn nói, sắc mặt Hoắc trì Viễn càng thay đổi: “Không cần đổi, để avatar thế đi.”
Lời anh nói đổi lấy tiếng cười trêu chọc của Lynda.
“Hoắc tổng, đây là anh thích ăn giấm chua thế nào?”
“Hôm nay cô muốn ngủ một mình thì cứ việc cười.” Hoắc trì Viễn uy hiếp hừ lạnh một tiếng.
“Anh dám để cho TRịnh Húc tăng ca thì tôi sẽ mang Tề Mẫn Mẫn đi bỏ trốn.” Lynda không yếu thế chút nào nói.
Khí thế của Hoắc trì Viễn lập tức ngắn đi vài phần. Anh khẽ mím môi, nhíu mày, nói với TRịnh Húc: “Xem trọng người phụ nữ của cậu!”
“Hoắc tổng, anh vẫn biết tôi không quản được Lynda mà!” Trịnh Húc lập tức có chọn lựa của mình, không lội vào vũng nước đục này.
Lynda rất có cảm giác thành tựu ôm lấy cánh tay của Trịnh Húc, nhìn Hoắc trì Viễn nhíu mày.
Tề Mẫn Mẫn thấy thế, cười túm chặt tay Hoắc trì Viễn, cười nói: “Hoắc trì Viễn, em đói bụng, chúng ta đi ăn thịt dê đi?”
“Được!” Hoắc trì Viễn lập tức thay đổi vẻ mặt, cưng chiều trả lời.
“Lại nói người đàn ông lạnh lùng thế nào đến khi gặp được chân ái để biến thành mềm mại vô cùng.” Lynda nhìn thoáng qua Trịnh Húc: “Anh ấy?”
“Không phải anh đã sớm bị em thuần hóa rồi hả?” Trịnh Húc nhàn nhạt cười hỏi.
Trịnh Húc nói khiến cho Lynda vô cùng vui vẻ, lại vẫn để cho những người khác ở bên cạnh cười to ồn ào.
“Trợ lý TRịnh, nhanh lấy tiểu thư Lynda về nhà đi!”
“Muốn kết hôn nhưng cô ấy không chịu gả.” Trịnh Húc bất đắc dĩ nhún vai.
Mọi người nghe được Trịnh Húc nói, lập tức chuyển hướng sang Lynda.
“Cô Lynda, trợ lý Trịnh như vậy, cô mau khẩn trương gả đi.”
“Đúng thế, lại không gả sẽ bị người khác lấy mất đấy.”
“Hai người là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi!”
…
Mọi người anh một câu tôi một câu, đem Lynda bức đến không có cách nào từ chối.
Cô hờn dỗi trừng mắt nhìn Trịnh Húc: “Đây là anh đang ép em phải gả?”
Trịnh Húc lập tức vô tội nói: “Là bọn họ nói như vậy, anh không cần bọn họ hỗ trợ. Chuyện cầu hôn anh thích tự mình làm.”
Tề Mẫn Mẫn sợ lynda nổi giận thật, khẩn trương khuyên cô: “Chị Lynda, cho dù Trợ lý TRịnh để chúng em hỗ trợ cũng không tồi. Anh ấy muốn kết hôn với chị đến phát điên rồi. Chú, em nói đúng không?” Tề Mẫn Mẫn chuyển hướng sang Hoắc trì Viễn, cười hỏi.
“Hoàn toàn chính xác!” Hoắc trì Viễn cười xoa đầu Tề Mẫn Mẫn.
Trưởng phòng tiêu thụ của công ty là phụ nữ, ba mươi mấy tuổi, dáng vẻ rất được, nhưng vẫn đang độc thân. Cô dùng dáng vẻ vô cùng hâm mộ nhìn Lynda: “Cô lynda, nếu như có người như trợ lý Trịnh cầu hôn với tôi, tôi lập tức gật đầu không chút do dự. Cô cũng đừng rụt rè, nhanh gả đi.”
“Cô không phải nói là ở một mình thật sự vui vẻ sao? Sao bắt đầu bức tôi lập gia đình rồi hả?” Lynda cong môi lên hỏi.
“trợ lý Trịnh yêu cô như thế. Cô đừng ở trong phúc mà không biết phúc, cô đợi tới lúc bằng tuổi tôi đi, muốn khóc.”