Chương 949
Tề Mẫn Mẫn bất mãn hừ một tiếng. Anh cho rằng nói như vậy là cô sẽ bỏ qua sao?
“Tề Mẫn Mẫn bao nhiêu tuổi rồi mà anh còn phải dỗ cô ấy đi ngủ chứ?” Ứng Mẫn bất mãn sẵng giọng nói.
“Em chưa kết hôn nên không hiểu đâu!” Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng, cười nói với Ứng Mẫn qua điện thoại, “Đây là tình thú giữa vợ chồng. Tôi thích cô ấy làm nũng với tôi. Chờ em tìm được người đàn ông mình yêu sẽ hiểu!”
Nói xong, Hoắc trì Viễn cúp điện thoại.
Tề Mẫn Mẫn bất mãn, nhéo Hoắc trì Viễn một cái: “Em muốn anh dỗ ngủ lúc nào chứ?”
“Vậy thì em dỗ anh ngủ đi!” Hoắc trì Viễn ôm sát Tề Mẫn Mẫn, trêu chọc cô.
“Em thấy bác sĩ Ứng kia rất vui khi được dỗ anh đi ngủ đó! Anh đi tìm cô ta đi. Đừng làm phiền em!” Tề Mẫn Mẫn chua chát nói.
Cho dù có đau lòng đến đâu nhưng Ứng Mẫn cũng không nên nửa đêm gọi điện thoại cho Hoắc trì Viễn.
Lúc làm chuyện này, cô ta không nghĩ đến cảm nhận của vợ Hoắc trì Viễn sao?
Hoặc có thể nói, căn bản Ứng Mẫn đang cố ý.
“Anh và cô ấy là đồng nghiệp. Cho dù anh có ý đồ xấu gì thì cũng phải nhìn đối tượng chứ!” Hoắc trì Viễn kiên nhẫn dỗ Tề Mẫn Mẫn.
“Quan hệ đồng nghiệp? Đồng nghiệp mà hơn nửa đêm còn gọi điện thoại, lại còn khóc sướt mướt đến đáng thương, cần sự đồng tình, an ủi sao?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn hừ một tiếng. Cô phải khhiến Hoắc trì Viễn biết cách làm của Ứng Mẫn khiến cô cực kỳ không vui. Như thế thì sau này anh mới không đáp ứng bừa mọi yêu cầu của Ứng Mẫn nữa. Hơn nửa đêm quấy rầy anh như vậy mà anh cũng chẳng tức giận.
Cô nhất định phải để Hoắc trì Viễn biết, anh phải học được cách từ chối Ứng Mẫn.
“Bình thường cô ấy không như vậy đâu! Có lẽ là gặp đả kích quá lớn!” Hoắc trì Viễn cố gắng biện hộ cho Ứng Mẫn, sợ Tề Mẫn Mẫn hiểu lầm.
Ứng Mẫn không phải cô gái xấu, là yêu sai người thôi.
Anh chưa từng đáp lại.
Nhưng mà dù sao hai gia đình cũng có giao tình. Anh không thể không để ý tới đối phương.
Khi người khác gặp khó khăn, có thể giúp thì giúp đây vẫn là nguyên tắc làm người.
“Anh cảm thấy cô ta đáng thương? Đồng bệnh tương liên? Vội vàng đi an ủi cô ta?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn lấy ngón trỏ chọc chọc vào ngực Hoắc trì Viễn, tức giận nói.
“Nếu khám bệnh, xảy ra sự cố là trách nhiệm của cô ấy. E rằng kế sinh nhai này cũng bị mất. Anh chỉ nhớ lại mình năm đó…… Mới an ủi cô ấy vài câu. Anh tìm bạn giúp cô ấy giải quyết một chút, anh cũng không quan tâm nhiều nữa!” Hoắc trì Viễn nghiêm túc đảm bảo.
“Anh thề chứ?” Tề Mẫn Mẫn vẫn lo lắng.
Hoắc trì Viễn quá ưu tú khiến cô có chút mẫn cảm.
“Anh thề!” Hoắc trì Viễn giơ tay, thành khẩn thề.
Tề Mẫn Mẫn nắm lấy bàn tay Hoắc trì Viễn, tâm tình phức tạp nói:”Hoắc trì Viễn, em rất tin tưởng anh. Là Ưng Mẫn nói đến việc tay anh bị thương để làm cho em mất tự tin.”
“Nha đầu, nếu anh đã quyết định ở bên em nghĩa là anh đã lựa chọn buông bỏ tất cả. Ưng Mẫn không thể chọc phá tình cảm của chúng ta đâu.” Hoắc trì Viễn chân thành nó. “Nếu anh có thể dễ dàng thay lòng đổi dạ như vạy, còn có thể nói yên em hay sao?”
“Anh cũng nghe ra được Ưng Mẫn đang châm ngòi ly gián sao?” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, tủi thân nhìn Hoắc trì Viễn.