Chương 948
Tề Mẫn Mẫn cắn môi trừng mắt nhìn anh, không có phát biểu ý kiến, nhưng bất mãn nồng đậm trong mắt đã truyền ra ngoài rõ ràng.
Hơn nửa đêm Ưng Mẫn gọi điện thoại cho Hoắc trì Viễn, bản thân đã có hiềm nghi phá hoại nhà người ta, lại còn khóc, cái này càng làm người khác nghi ngờ cô ta gọi là có mục đích.
Cảm giác tốt của Tề Mẫn Mẫn đối với Ưng Mẫn bắt đầu bị đánh gãy.
“Đừng nóng giận. Trước hết để anh nghe xem cô ấy nói khó khăn gì, lại tìm người khác giúp cô.” Hoắc trì Viễn nói xong, liền buông tay ra, lo lắng hỏi: “Ưng Mẫn, bệnh tình của bác gái nặng thêm rồi hả?”
“Không.” Ưng Mẫn dùng lực hít mũi. “Hoắc trì Viễn, chức nghiệp sinh nhai của em có thể bị mất rồi.”
“làm sao có thể? Y thuật của em cao siêu, viện trưởng sẽ không để em rời đi.” Hoắc trì Viễn lập tức an ủi đối phương.
“Em… hôm nay lúc phẫu thuật, tinh thần hoảng hốt, kết quả phạm sai lầm lớn. Người bệnh chết trên bàn mổ. Người nhà muốn tố cáo em. Em… em sợ đời này rốt cuộc em sẽ không được lên bàn mổ nữa. Hoắc trì Viễn, em rất sợ hãi.” Ưng Mẫn bi thương khóc lên.
Nghe được cô nói, Hoắc trì Viễn đồng cảm vô cùng. Bác sĩ, sợ nhất không có cơ hội được cầm dao nữa. Anh từng biết loại cảm giác thống khổ nảy, điều đó cần có nghị lực thật lớn mới có thể vượt qua: “Ưng Mẫn, có lẽ người bệnh chết không liên quan gì đến em, không cần quá lo lắng, an tâm chờ kết quả.”
“Viện trưởng để em tạm nghỉ. Em biết đây chính là để cho em chủ động từ chức. Không được làm bác sĩ, em không biết mình có thể làm gì? 28 năm nay, em chỉ học làm bác sĩ.” Ưng Mẫn cực kỳ bi thương khóc lên.
“Không cần quá bi quan. Có lẽ còn có cách khác. Để anh hỏi dượng anh một chút, xem có thể giải hòa hay không.” Hoắc trì Viễn chân thành khuyên nhủ.
“Hoắc trì Viễn, cảm ơn anh. Ba em biết sai lầm của em thì giận tím mặt, vốn không chịu giúp em. Chỉ có anh. Hoắc trì Viễn, em phát hiện khi em gặp khó khăn, những người trước kia làm bạn với mình đều trốn tránh hết, chỉ có anh chịu giúp em.” Rốt cuộc Ưng Mẫn thất vọng cực điểm nói: “Đây là nhân tính sao?”
“Đừng nghĩ quá nhiều. Ngủ một giấc đi. Có lẽ đến ngày mai lại không có chuyện gì.” Hoắc trì Viễn nhẹ giọng an ủi.
“Hoắc trì Viễn, cảm ơn sự động viên của anh. Bản thân em rất rõ ràng, toàn bộ trách nhiệm về sự cố kia thuộc về em. Em chỉ là không có cách nào tiếp nhận việc em không thể làm bác sĩ được nữa. Hoắc trì Viễn, hiện giờ rốt cuộc em cũng cảm nhận được tâm tình của anh năm đó, không phải hai chữ “tuyệt vọng” là có thể nói được.” Ưng Mẫn dùng lực hít mũi, cảm khái nói.
Tề Mẫn Mẫn vẫn trầm mặc thấy trong mắt Hoắc trì Viễn có chút đau lòng, không vui nhăn mày lại. Nếu Ứng Mẫn biết điều thì không nên nhắc đi nhắc lại cấm kỵ của Hoắc trì Viễn. Cô ta nhắc đi nhắc lại việc Hoắc trì Viễn không thể làm bác sĩ, là muốn đả kích Hoắc trì Viễn, nhắc nhở anh người hại anh không thể tiếp tục cầm dao mổ chính là người vợ anh yêu thương nhất sao?
Hoắc trì Viễn lạnh nhạt đáp: “Ứng Mẫn, con người không thể nào mãi mãi thuận buồm xuôi gió được. Gặp những lúc khó khăn, đúng là khó tránh khỏi cảm thấy tuyệt vọng, Nhưng sau một thời gian ngắn em sẽ nhận ra rằng kỳ thật không có chuyện gì không vượt qua được. Tuy tôi không được làm bác sĩ nhưng sự nghiệp hiện giờ càng lúc càng thành công. Tái ông thất mã, đâu biết là họa hay phúc? Có lẽ buông dao mổ xuống mới có thể bản thân mình có thiên phú về những lĩnh vực khác nữa!”
“Em không biết mình giỏi cái gì ngoài cầm dao mổ nữa! Ngoài trừ nó ra em chẳng biết làm gì!” Ứng Mẫn nghẹn ngào nói.
“Đó là vì em chưa bị bức đến đường cùng!” Hoắc trì Viễn nhăn mày nói, “Phấn chấn lên sẽ có con đường mới!”
“Hoắc trì Viễn, cảm ơn anh đã cổ vũ em!” Ứng Mẫn hít hít mũi.
“Cứ vậy đi! Bà xã anh buồn ngủ rồi, anh phải dỗ cô ấy đi ngủ đây!” Hoắc trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn trầm mặc không nói gì, cười nhạt một tiếng.