Chương 934
“Cái này gọi là có dự đoán trước! Tiểu Lạc, lòng người dễ thay đổi, con phải biết được họ vì sao mà thay đổi. Có người tham tiền tài, con cho họ tiền, có người ham mê nữ sắc, cái này con đều có cả. Đàn bà, đáng già nhất không phải tiền tài mà là thân thể.” Dương Nguyệt Quyên ngạo mạn cười lạnh.”Một khi đã hiến thân, còn chuyện gì mà không làm được?”
Tiêu Lạc nghe mẹ nói, vẻ mặt có chút phức tạp:”Mẹ, với người hám tiền thì trả tiền là được mà.”
“Con nói cũng có lý, nhưng mọi việc không hề có tuyệt đối. Luôn luôn có một hai người không hề dao động. Đương nhiên mẹ sẽ không ép con đi là những việc này. Mẹ muốn dựa vào con kiếm cho mẹ một con rùa vàng, để mẹ vinh quang cả đời.” Dương Nguyệt Quyên ngồi lên giường, ngồi vắt chân, nói với Tề Lạc, “Con với con trai của Ninh tỉnh trưởng đã phát triển đến mức độ nào rồi?”
“Không có gì tiến triển. Anh ấy vốn không quan tâm đến con. Video, QQ, điện thoại….chắc đều bị anh ấy chặn rồi.” Tề Lạc ảo não ngồi cạnh Dương Nguyệt Quyên.
“Sao con không có chút khôn khéo nào di truyền từ mẹ vậy?” Dương Nguyệt Quyên ấn vào đầu Tề Lạc, bất mãn nói.
“Con cũng muôn! Là mẹ không truyền cho con.”
“Có lẽ Ninh Hạo vẫn còn chưa hết hi vọng với Tề Mẫn Mẫn.”
“Mẹ, Tề Mẫn Mẫn rốt cuộc có gì tốt? Vì sao cả Hoắc trì Viễn và Ninh Hạo đều một lòng với nó?” Tề Lạc vô cùng ghen ghét nói.
“Dụ dỗ.”
Vừa rời khỏi khách sạn, Tề Mẫn Mẫn đã hắt xì hơi: “Ai lại đang nói xấu em nhỉ?”
Hoắc trì Viễn cởi khăn quàng cổ, đeo cho Tề Mẫn Mẫn, đau lòng nói: “Ai dám nói xấu em chứ? Là trời lạnh, buổi sáng bảo em mặc ấm hơn một chút nhưng không thèm nghe cơ!”
“Em nghĩ rằng thành phố B sẽ ấm áp hơn Hắc Hà. Không ngờ vẫn lạnh như vậy!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm nhếch miệng cười với Hoắc trì Viễn.
“Đúng là có âm hơn. Bình thường, thành phố B vẫn ấm hơn Hắc Hà 10 độ!” Hoắc trì Viễn dùng sức xoa xoa hai gò má của Tề Mẫn Mẫn. “Nhưng đối với những người sinh ra ở thành phố A như chúng ta, như vậy vẫn là lạnh!”
“Đúng vậy! Chính là thế. Cảm giác lạnh lẽo, chỉ muốn trốn trong nhà thôi!” Tề Mẫn Mẫn đồng ý gật đầu.
“Cũng may là em quyết định đăng ký trường đại học F. Nếu đăng ký đại Q thì sao có thể sống sót qua mùa đông lạnh lẽo như thế này chứ?” Hoắc trì Viễn ôm chặt Tề Mẫn Mẫn, nhẹ nhàng nhéo cái mũi đã đông lạnh của cô.
“Chỉ cần anh ở bên cạnh, em sẽ không sợ lạnh nữa!” Tề Mẫn Mẫn ôm chặt hông Hoắc trì Viễn, cười nói.
Lynda cô đơn, hâm mộ nhìn hai người, cười tự giễu: “Tên cọc gỗ Trịnh Húc kia sao còn chưa tới chứ?”
“Chị Lynda, chị nhớ trợ lý Trịnh sao?” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm hỏi han.
“Hai người quá đả kích phụ nữ độc thân như tôi mà!” Lynda bất mãn kháng nghị. Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn quá ngọt ngào khiến cho người khác rất hâm mộ. Đột nhiên cô ấy rất nhớ Trịnh Húc. Từ trước đến giờ cô ấy cho rằng bản thân không phải là người bám dính lấy đàn ông.
“Chú à, anh mau ra lệnh để trợ lý Trịnh bay qua đây đi!” Tề Mẫn Mẫn giữ chặt áo khoác của Hoắc trì Viễn, nghịch ngợm nói.
“Sau khi giải quyết xong việc ở thành phố A, cậu ấy sẽ tự biết mà bay đến đây!” Hoắc trì Viễn cười nói, “Lynda, Trịnh Húc là người đàn ông tốt, nếu cảm thấy được thì gả đi. Nghe nói cậu ấy đã cầu hôn cô không dưới 50 lần rồi!”
“Hai người tụi tôi mới bao lâu chứ? Ngày nào anh ấy cầu hôn mà không ngại phiền sao?” Lynda có vẻ bất mãn nhưng khóe môi lại nở nụ cười hạnh phúc.