Chương 924
Hoắc trì Viễn lạnh lùng nói: “Tôi không muốn nợ ân tình của cô.”
Nói xong, anh nhét tiền vào trong tay đối phương, liền xoay người, lạnh lùng nói với lynda: “Lynda, cô cầm hai ống máu này đến bệnh viện U, Chủ nhiệm Lưu đang chờ.”
“được, không cần quá lo lắng, người tốt thường gặp vận may!” Lynda cấp cho Hoắc trì Viễn một ánh mắt cổ vũ, sau đó cho ống máu vào trong túi, vội vàng xuống lần.
Hoắc trì Viễn xoay người, nhìn người y tá kia còn đang đứng tại chỗ, không có rời đi, liền cau mày hỏi: “Còn có việc gì sao?”
“Không có.” Tuy người y tá kia tham luyến khuôn mặt của anh, nhưng cũng thức thời xoay người trở về phòng xét nghiệm.
Vốn dĩ Hoắc trì Viễn không hề liếc mắt nhìn cô lấy một cái, lập tức hướng về khu nam khóa.
Tuy anh đồng ý cho Tề Mẫn Mẫn làm kiểm tra, anh chỉ xuất phát từ cho qua, mà lúc này anh tính toán làm một cuộc kiểm tra sức khỏe tận tình cho mình.
Nhỡ đâu chính mình lại thật sự vô sinh?
Chờ anh lấy được kết quả hoàn toàn bình thường, rõ ràng thở nhẹ ra.
Hiện giờ chỉ chờ kết quả kiểm tra của Tề Mẫn Mẫn.
Hy vọng không có việc gì.
Hy vọng chỉ là anh đa nghi.
Đúng lúc này, vẻ mặt Tề Mẫn Mẫn ngưng trọng đi tới, môi trắng xanh, giống như đang kinh ngạc: “Chú!”
“Sao thế?” Hoắc trì Viễn lập tức khẩn trương ôm cô.
“Y tá nói không tốt…” Tề Mẫn Mẫn ghé vào trước ngực anh, lặng lẽ ngẩng đầu nhìn anh một cái.
“Tim?” Hoắc trì Viễn lập tức khẩn trương hỏi han.
Chẳng lẽ Tề Mẫn Mẫn lại bất hạnh bị di truyền bệnh tim của mẹ.
“Sao anh lại nói đến tim?” Tề Mẫn Mẫn cười, thô thanh hỏi.
“Chẳng lẽ không phải là tim có vấn đề.” Hoắc trì Viễn không hề có chuẩn bị liền sửng sốt.
“Y tá nói em dậy thì trễ hơn người bình thường, cho nên giờ mà muốn mang thai, thì không tốt.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười ngã vào trong lòng Hoắc trì Viễn.
“Em đang muốn anh bị bệnh tim sao?” Hoắc trì Viễn nghĩ lại mà cảm thấy sợ, trầm giọng hỏi.
“Viễn tiên sinh, có phải anh đang có âm mưu gì không?” Tề Mẫn Mẫn thu hồ nụ cười, đột nhiên thần bí áp sát mặt vào Hoắc trì Viễn hỏi.
“Âm mưu gì đây?” Hoắc trì Viễn đề phòng lui về sau nửa bước. Tề Mẫn Mẫn đột nhiên gọi anh là ‘Viễn tiên sinh’, đây không hiểu là điềm báo gì chứ.
“Anh muốn tự khai hay là muốn em nghiêm hình bức cung hả?” Tề Mẫn Mẫn giơ hai tay, nhìn Hoắc trì Viễn đầy uy hiếp.
“Chắc anh phải tự khai thôi!” Hoắc trì Viễn nhướng mày một chút, “Anh muốn làm ba, muốn em trở thành mẹ của các con anh, càng sớm càng tốt!”
“Vẫn không chịu nói thật sao?” Hai tay Tề Mẫn Mẫn chọc vào nách Hoắc trì Viễn. Biết anh sợ nhột, cô vừa cù, vừa hò hét, “Ai bảo anh không chịu nói thật! Xem chiêu Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, Hàng Long Thập Bát Chưởng…… Thiết Sa Chưởng…… “
Hoắc trì Viễn giữ chặt tay Tề Mẫn Mẫn, thở phì phò cười nói: “Hóa ra anh cười một sư phụ đầy võ công rồi!”