Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 920




Chương 920

Nhìn thấy Hoắc trì Viễn muốn mở miệng, cô lập tức dựng thẳng ngón tay lên môi làm động tác không nói gì, sau đó thấp giọng nói: “Tề Mẫn Mẫn ngủ thiếp đi.”

“Hôm nay làm phiền cô rồi, đi ngủ đi.” Hoắc trì Viễn khẽ nói cảm ơn.

Lynda nhẹ nhàng đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Anh đừng quên sau mười hai giờ không thể để cô ấy uống nước, ăn cái gì.”

“Biết. Tôi đã từng là bác sĩ.” Hoắc trì Viễn nhàn nhạt cười nói.

“Sợ anh bận quá quên mất. Tôi đi đây, ngủ ngon!” Lynda nói xong, một giây cũng không nán lại, lập tức rời khỏi phòng tổng thống, trở lại phòng mình ở bên cạnh.

Hoắc trì Viễn khóa cửa xong, liền cởi áo khoác ném lên sofa, rón ra rón rén đi vào phòng ngủ, quan tâm nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn. Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ửng hồng, khóe môi cong lên cười, anh liền đi vào phòng tắm.

Tề Mẫn Mẫn đang nằm mơ, mơ thấy ông ngoại khôi phúc, cười đến vui vẻ liền bị người khác lay tỉnh lại. Cô mở to mắt, mơ màng nhìn Hoắc trì Viễn: “Chú?”

“Uống nước đi.” Hoắc trì Viễn đưa chén nước cho Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn ngáp nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường, nhanh đến 11 giờ rưỡi. Cô mơ mơ màng màng nói: ‘Hoắc trì Viễn, em không khát.”

“Không khát cũng uống một ngụm.” Hoắc trì Viễn ngồi ở bên giường, ôm Tề Mẫn Mẫn vào lòng nói. Tuy anh cười đến cực kỳ dịu dàng, nhưng có một loại không để cho Tề Mẫn Mẫn từ chối.

Tề Mẫn Mẫn nhận nước, bồn chồn nhìn vào mắt anh, hồi lâu vui đùa hỏi han: “Hơn nửa đêm anh lại cố ý đánh thức em, chỉ là vì miếng nước? Trong nước này không có kịch độc chứ?”

“Có!” Hoắc trì Viễn nhéo mũi cô, tràn ngập uy hiếp nói: “Bên trong tam câu thỉnh ái.”

“Tam tụ tình amin? Trái tim của anh đúng là ngoan độc không phải vừa.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm le lưỡi với Hoắc trì Viễn, ngoan ngoãn nuốt nước xuống.

Hoắc trì Viễn nhận cốc nước đặt tới bên tủ đầu giường, ôm cô về trên giường.

“Chú.” Tề Mẫn Mẫn ngẩng đầu, nhìn Hoắc trì Viễn có chút thất thần, nhẹ giọng lẩm bẩm.

“Uhm?” Hoắc trì Viễn khẽ lên tiếng.

“Anh vừa trở về?” Tề Mẫn Mẫn lần mò mặt anh, có chút mệt mỏi, quan tâm hỏi han.

“Ừ, hôm nay xã giao nhiều, có mấy vị khách quan trọng được anh bố trí trong khách sạn gặp nhau, chỉ là nói sai thời gian, vội vàng quá nên có chút váng đầu.” Hoắc trì Viễn kéo môi mỏng.

“Bận rộn vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn lập tức đau lòng: “Anh nên mang theo Lynda đi cùng, ít nhất cô ấy có thể chắn rượu giúp anh.”

“Mùi rượu đậm lắm sao?” Hoắc trì Viễn ngửi ống tay áo, bất an hỏi.

“Không phải mùi rượu, mà là anh mệt mỏi.” Tề Mẫn Mẫn gắt gao ôm cổ Hoắc trì Viễn, đau lòng nói: “Hoắc trì Viễn, em không cần anh mệt như vậy. Tiền bạc không phải kiếm được một ngày.”

“Biết em quan tâm anh như vậy, rất vui!” Hoắc trì Viễn áp vào bên tai cô, cảm động cười nói.

Tề Mẫn Mẫn dùng hai tay kéo mặt anh, nghịch ngợm nói: “Em vẫn cực kỳ quan tâm anh, anh là chồng em!”

“Ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm.” Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng mổ một cái lên môi cô, trầm thấp nói.

“Dậy sớm làm gì?” Tề Mẫn Mẫn khó hiểu hỏi han.

“Ngày mai phải đi bệnh viện FW, khí thông van tim của chúng ta được bọn họ chọn rồi, anh phải đến gặp viện trưởng, cảm ơn người ta.” Hoắc trì Viễn nhàn nhạt cười nói.