Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 901




Chương 901

Dưới lầu, Tề Lạc tháo mắt kính xuống, thần bí cùng với Dương Nguyệt Quyên trốn ở một góc phòng nói: “Mẹ, thật là, ba con không theo tới. Chỉ có Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn. Ba đi đâu thế?”

“Ngày mai đi theo xe của bọn họ là biết được rồi.” Dương Nguyệt Quyên không sao cả cười cười.

“Đúng, nếu ba cùng đi với Tề Mẫn Mẫn, bọn họ chắc chắn phải gặp nhau sớm. Chúng ta về phòng đi ngủ trước, ngày mai còn phải dậy sớm.” Tề Lạc đồng ý nói.

“Sáng sớm? Có thể không lớn.”: Dương Nguyệt Quyên trào phúng cười lạnh: “Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn không gặp nhau mấy ngày rồi, ngày mai có ngủ đến khi mặt trời lên cao cũng không sai lắm.”

Tề Lạc không quá khoái trá bĩu môi.

“Được, chúng ta trở về phòng.” Dương Nguyệt Quyên chỉnh sửa lại áo khoác, dẫn đầu đi vào thang máy.

“Mẹ, mẹ nói mục đích ba mang Tề Mẫn Mẫn đến đây chắc không phải là vì muốn để cho Hoắc trì Viễn và Tề Mẫn Mẫn hẹn hò chứ>?” Tề Mẫn Mẫn đứng trong thang máy, vẻ mặt suy tư hỏi han.

“Nếu Hoắc trì Viễn muốn hẹn hò, chắc sẽ không chạy đến nơi mà chim cũng bay qua này đâu.” Dương Nguyệt Quyên lập tức phủ định quan điểm của Tề Lạc: “Chuyện này nhất định có liên quan đến lão già Hoắc Tra Bố kia. Ngày mai có lẽ sẽ biết được đáp án.”

Hoắc trì Viễn vừa vào phòng tổng tổng liền giữ Tề Mẫn Mẫn ở khuỷu tay, cúi đầu che lại môi của cô, tận tình đòi lấy thứ vừa rồi không có cách nào chạm vào.

Tay Tề Mẫn Mẫn chặn lại môi mỏng của anh, thở phì phò sẵng giọng: “Chưa đánh răng!”

“Em rất thơm!” Hoắc trì Viễn lấy tay cô ra, một lần nữa phủ lên trên.

Tề Mẫn Mẫn hoàn toàn không chống đỡ được nhiệt tình của Hoắc trì Viễn, chỉ có thể giao toàn bộ sức nặng trên người cho Hoắc trì Viễn, dùng hai tay ôm lấy cổ của anh.

Hoắc trì Viễn vừa hôn cô vừa cởi quần áo của hai người.

Bởi vì mùa đông ở Hắc Hà rất lạnh, hai người bọn họ mặc rất nhiều quần áo, cho nên cởi ra rất khó. Hoắc trì Viễn cật lực cởi áo đầu tiên của cô ra, ôm cô hướng về phía nhà vệ sinh.

Lúc cả người ngâm vào trong nước ấm, Tề Mẫn Mẫn mới cảm giác được thân thể của mình có bao nhiêu mệt mỏi. Cả người được nước ấm ôm lấy, Tề Mẫn Mẫn mệt mỏi nhắm mắt lại: “Thật thoải mái! Thật muốn cả ngày đều ngâm nước ấm. Hắc Hà thật sự quá lạnh!”

“Vốn dĩ kế hoạch của anh là đưa em đi tắm nắng ở Maldives, không nghĩ tới lại chạy đến nơi tuyết rơi ngập đầu như Hắc Hà.” Hoắc trì Viễn ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong ngực, có chút tiếc nuối nói.

Lãng mạn đã không có, chỉ có mệt mỏi cùng lo lắng cho người thân bị bệnh.

“Về sau còn có cơ hội đi Maldives, nhưng Hắc Hà thì không thể không tới. Bệnh tình ông ngoại nguy kịch, nếu không phải là anh, cũng có lẽ bây giờ em đã mất ông rồi.” Tề Mẫn Mẫn nghĩ đến kết quả này liền run rẩy.