Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 898




Chương 898

“Con là thuốc hay của ông ngoại, ông nhìn thấy con thì liền vui vẻ.” Tề Bằng Trình vui mừng cười nói. Lúc ở công ty nhìn thấy Trác Luân Bố Khố, ông liền ý thức được ba vợ đã có chuyện, mà tình hình còn cực kỳ nghiêm trọng. cho nên sau khi Trác Luân Bố Khố nói lý do đến, ông lập tức mang theo Tề Mẫn Mẫn trở về không chút do dự. Ông biết ba vợ nhìn thấy cô sẽ thật cao hứng.

“Con không phải là thành linh đạn diệu dược rồi sao? Chữa khỏi trăm bệnh.” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười nói.

“Không sai lắm. Con cũng là thuốc vui vẻ của ba.” Tề Bằng Trình cưng chiều nói.

Tề Mẫn Mẫn ngồi xuống, làm nũng ôm cánh tay của ba, cười khẽ nói: “Đột nhiên con phát hiện ra mình còn có một trách nhiệm trọng đại, con nhất định phải sống lâu trăm tuổi, để cho mọi người vui vẻ cả đời.

“Phải nhớ còn có anh!” Hoắc trì Viễn nhìn cô từ trên cao xuống, trong mắt tràn đầy dịu dàng.

“Sao có thể quên snh? Vừa rồi không phải anh còn thề trước mặt ông ngoại sao, không cầu cùng sinh cùng năm cùng tháng, nhưng mong được chết cùng ngày cùng năm? Tề Mẫn Mẫn thật sự nói.

Hoắc trì Viễn sờ sờ mũi, lúng ta lúng túng hỏi: “Anh có sao?”

“Chẳng lẽ ý tứ trong lời nói của anh không phải vậy?” Tề Mẫn Mẫn khí phách hỏi lại.

Hoắc trì Viễn vươn tay, dùng lực vuốt đầu cô: “Nha đầu thông minh.”

“Ba vào thăm ông ngoại con.” Tề Bằng Trình đứng lên, cười nói.

“Vâng. Chúng con chời ba về rồi đi ăn cơm.” Tề Mẫn Mẫn đẩy đẩy ba, cười thúc giục nói.

Tề Bằng Trình cười rời đi.

Tề Mẫn Mẫn dựa sát vào Hoắc trì Viễn, xúc động nói:”Hi vọng ông ngoại có thể đứng lên được.”

Hoắc trì Viễn không nói gì, chỉ cười nhạt vuốt tóc cô.

Tất cả mọi người đều hi vọng ông ngoại đứng lên được, nhưng vào thời điểm đó trình độ y học không thể cam đoan có thể chữa khỏi một trăm phần trăm. Ông bây giờ chỉ có thể dựa vào những bác sĩ tốt nhất, dược phẩm tốt nhất để duy trì mạng sống.

“Tề Mẫn Mẫn, anh Hoắc.” Trác Liệt đi tới, khả ái cười đi tới chào hỏi bọn họ.

“Trác Liệt, sao anh tới sớm vậy?” Tề Mẫn Mẫn nhìn đồng hồ, còn chưa đến năm giờ. Trác Liệt về nhà hẳn là cũng không có lúc nào nghỉ ngơi.

“Anh ở nhà ngủ không được nên đến đây.” Trác Liệt xuống cạnh Tề Mẫn Mẫn, cười giải thích.

“Ông ngoại đã tỉnh lại, nhưng vẫn còn yếu, anh có thể vào thăm. Ba em đang ở bên trong.”

“Không được. Cứ để cho ông nghỉ ngơi. Anh biết ông không có việc gì là tốt rồi.” Trác Liệt lập tức lắc đầu.

Hoắc trì Viễn ánh mắt tán thưởng nhìn Trác Liệt. Người con trai này tuy rằng bề ngoài chân chất, không ngờ tâm tư tinh tế, biết lúc nào nên lúc nào không nên.

Tề Mẫn Mẫn nghe Trác Liệt nói, lập tức lấy điện thoại ra, hưng phấn nói:”Vậy anh dạy em chơi điện tử đi.”

“Được.” Trách Liệt đón lấy điện thoại, vừa chơi vừa giảng giải. “Hiểu chưa?”

“Để em thử xem.” Tề Mẫn Mẫn cầm lại điện thoại, bắt đầu nghiêm túc chơi.

Hoắc trì Viễn nhìn thấy Tề Mẫn Mẫn liên tục thất bại, than vãn đập đầu thì cười nói:”Xem ra người xưa nói rất đúng. Sư phụ dẫn đến cửa, tu hành ở bản thân.”

Tề Mẫn Mẫn tức giận ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Hoắc trì Viễn:”Anh nói em ngốc chứ gì?”

Hoắc trì Viễn tà tà tươi cười, ấn đầu Tề Mẫn Mẫn một cái.