Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 853




Chương 853

“Không vào sao?” Vương Giai Tuệ xoay người, hung hãn trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên.

Hoắc Nhiên khẩn trương đì vào, cười nói: “Không được sự đồng ý của em, anh sao dám vào nhà của con gái chứ?”

“Hừ, vào nhiều rồi còn bày đặt!” Vương Giai Tuệ bất mãn hừ một tiếng.

“Cái đó…… tôi chưa bao giờ vào nhà của con gái!” Hoắc Nhiên xấu hổ cười toét miệng. Tình sử phong lưu của anh đúng là một chướng ngại phiền toái mà.

“Đừng nói với tôi là anh thích chơi dã chiến! Tôi đi rửa mặt!” Vương Giai Tuệ nói xong thì đi vào nhà vệ sinh.

“Nhóc con miệng lưỡi sắc bén!” Hoắc Nhiên vừa nhếch miệng, nhỏ giọng oán hận.

“Không muốn gặp thì anh cứ cách xa tôi một chút, không ai ép buộc anh cả!” Vương Giai Tuệ ló đầu ra, vừa đánh răng vừa sẵng giọng nói.

“Biết chân mình như thế rồi lại còn cố làm ra động tác nguy hiểm như vậy!” Hoắc Nhiên lập tức chạy tới, đỡ lấy thân thể đang lung lay của Vương Giai Tuệ.

“Còn không phải là bị anh chọc tức!” Vương Giai Tuệ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên.

” Cô Nãi Nãi của tôi ơi, tôi nào dám chọc em?” Hoắc Nhiên không biết phải nói như thế nào, “Mỗi ngày đều là em giận tôi mà!”

“Không làm việc trái với lương tâm, thì không sợ bị quỷ gõ cửa!” Vương Giai Tuệ uy vũ nói, “Tôi chọc anh? Chẳng lẽ trong lịch sử của anh chưa từng có một ngày đổi ba người bạn gái sao?”

“Mỗi người đều có một quá khứ. Biết sửa chữa sai lầm mới là tốt?” Hoắc Nhiên chột dạ nhìnVương Giai Tuệ.

Nếu sớm biết gặp phải một khắc tinh như Vương Giia Tuệ, 28 năm qua anh nhất định sẽ thủ thân như ngọc.

“Anh đã từng nhìn thấy qua chó thay đổi ****?” Vương Giai Tuệ xoay người, khiêu khích nhìn thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Nhiên.

Vẻ mặt Hoắc Nhiên liền biến thành màu của đất.

“Anh chưa thấy qua đi, tôi cũng chưa từng thấy qua. Quen thói trộm cá cũng sẽ thành nghiện.” Vương Giai Tuệ nói xong, liền chống gậy đi ra ngoài.

“Anh đây cả đời sau chỉ trộm của em còn không được sao?” Hoắc Nhiên ở phía sau lưng Giai Tuệ nói.

Nghe thấy lời nói của Hoắc Nhiên, hai má Vương Giai Tuệ vọt một cái đỏ ửng. Cô tức giận đến dậm chân, quên mất chân còn đang bị thương, kết quả là đau đến lệ rơi đầy mặt.

Hoắc Nhiên khẩn trương tiến lên phía trước, cẩn thận ôm cô đặt lên ghế sofa.Anh tặng cho Vương Giai Tuệ một cụ cười đầy quyến rũ, tà mị nói: “Dọa em sao?”

“Đừng có đùa cợt như vậy!Anh hai Cố! Tôi là bệnh nhân của anh!” Vương Giai Tuệ xấu hổ rút tay ra, đem tầm mắt di chuyển sang chỗ khác, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai của anh.

“Em là bệnh nhân của anh nhưng anh lại đích thân đến đây?” Hoắc Nhiên bị Vương Giai Tuệ làm cho tức giận đến cắn răng.

“Hoắc Nhiên, tôi đau chân.” Vương Giai Tuệ nũng nịu nói.

Hoắc Nhiên thở dài, bắt đầu mát xa chân cho Giai Tuệ: “Anh không bức em. Em cũng đừng trốn anh. Chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi. Nếu em cảm thấy không tìm được người đàn ông nào đẹp trai hơn anh thì cứ gả cho anh là được!”

“Sẽ không có ngày đó.” Vương Giai Tuệ cúi đầu, trong đầu dần dần hình thành một viễn cảnh mơ hồ. Không được!Cô không thể như vậy! Những gì mẹ nói cô đều nhớ rõ ràng. Anh cùng cô là người của hai thế giới, căn bản là không thể cùng bắt đầu. Cô không thể nuôi giấc mộng Chim sẻ hóa Phượng Hoàng đươc.