Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 840




Chương 840

Tề Mẫn Mẫn càng nói những từ sau, âm thanh càng kéo dài, ý tứ trêu trọc viết rành rành trên mặt.

Chữ “Đệ” còn chưa kịp nói ra, Hoắc trì Viễn liền che môi cô lại, bá đạo cắn nuốt trêu chọc của cô.

“Hoắc trì Viễn… Em đói bụng…” Tề Mẫn Mẫn lần mò cái bụng, đáng thương tội nghiệp nói.

Hoắc trì Viễn lúc này mới buông Tề Mẫn Mẫn ra, nắm tay cô đi ra khỏi văn phòng.

“Lynda, Trịnh Húc, cùng đi ăn cơm!” Nhìn thấy Lynda cùng Trịnh Húc đang đứng tại trước cửa phòng thư ký nói chuyện, Hoắc trì Viễn lập tức mở miệng mời.

Tuy đây không phải là lần đầu tiên cùng Lynda và Trịnh Húc ăn cơm nhưng Tề Mẫn Mẫn phát hiện một số chuyện cực kỳ thú vị. Hai người trước kia chưa bao giờ ăn ý như vậy.

Ví như, Lynda gọi đồ ăn đều là những món Trịnh Húc thích ăn vì từ đầu tới đuôi anh ấy chỉ gắp những món đó chứ không chạm vào những món khác.

Ví như, Trịnh Húc gắp cà rốt mà Lynda bỏ qua một bên.

Tề Mẫn Mẫn hâm mộ nhìn Lynda: “Chị Lynda, trợ lý Trịnh thật thương chị!”

“Chị cảm thấy những lời này thật sự là chị nên nói thì đúng hơn!” Lynda học giọng điệu của Tề Mẫn Mẫn, “Em Tề Mẫn Mẫn à, Hoắc tổng thật thương em quá đi! Nói vậy mới đúng chứ?”

“Anh ấy mới không thương em! Anh ấy cũng chưa chú ý em thích ăn cái gì mà!” Tề Mẫn Mẫn chu miệng, oán hận nhìn Hoắc trì Viễn đang gỡ thịt cua cho mình.

Hoắc trì Viễn ngẩng đầu nhíu mày: “Anh không thương em? Vậy anh đang bóc cua cho ai hả?”

“Anh chỉ biết em thích ăn hải sản! Nhưng không chú ý em không thích ăn cái gì! Anh xem trợ lý Trịnh ăn hết tất cả cà rốt mà chị Lynda không kìa!”

“Anh nhớ rõ em không kén ăn gì!” Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ nói. Nếu không phải trên tay còn dính nước cua, anh thật sự muốn nhéo mặt cô, hỏi cô xem là như thế nào mới gọi là thương cô đây.

“Ai nói em không kén ăn hả? Em cũng có thứ không thích ăn mà!” Tề Mẫn Mẫn lâp tức kháng nghị.

“Cái gì?” Hoắc trì Viễn nghi ngờ hỏi.

Anh biết cô không thích uống nước gừng, nhưng mà có thể ăn mọi thứ.

“Thịt mỡ!” Tề Mẫn Mẫn nghịch ngợm cười nói.

Hoắc trì Viễn nhíu mày: “Cái này.. ”

“Chú à, anh cũng không thích ăn thịt mỡ sao?” Tề Mẫn Mẫn ôm cánh tay Hoắc trì Viễn, cười hỏi.

“Cái này…… làm gì có ai thích ăn!” Hoắc trì Viễn chột dạ lẩm bẩm.

“Ai nói vậy? Chú họ em rất thích ăn thịt kho tàu! Chú ấy nói càng mỡ càng thơm!” Tề Mẫn Mẫn xấu xa cười nói: “Chú à, anh sợ gì vậy? Em không bắt anh ăn thịt mỡ mà! Há mồm!”

“Cái gì?” Hoắc trì Viễn có chút sợ hãi nhìn Tề Mẫn Mẫn.

Tề Mẫn Mẫn gắp một miếng măng tây đến bên miệng Hoắc trì Viễn: “Em biết anh thích ăn cái này!”

Hoắc trì Viễn có chút được yêu mà sợ: “Em biết sao?”

“Hoắc trì Viễn, nếu không phải nhờ Lynda, em còn không biết mình ích kỷ như thế nào?” Tề Mẫn Mẫn tự trách, “Em chỉ biết hưởng thụ sự cưng chiều của anh với em nhưng không nghĩ đến việc phải quan tâm anh, chăm sóc cho anh. Về sau, anh không cần bóc tôm hùm, cua, cho em nữa…… chẳng may xước tay sẽ đau lắm!”

“Em có thể nghĩ như vậy là anh vui rồi!” Hoắc trì Viễn để thịt cua đã bóc xong để vào cái đĩa trước mặt Tề Mẫn Mẫn, “Mau ăn đi!”