Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 839




Chương 839

Cô xấu hổ nói với Hoắc trì Viễn, chính cô căn bản cái gì cũng chưa nghe được.

“Vậy em nói lại cho anh nghe một lần.” Hoắc trì Viễn tựa lưng vào ghế ngồi, nghiêm mặt ra lệnh.

Tề Mẫn Mẫn nhìn đến biểu tình của Hoắc trì Viễn, anh là đến bắt quân đào ngũ rồi, liền xấu hổ gãi gãi cái ót: “Hoắc trì Viễn… Em không có nghe… Anh có thể nói lại lần nữa không?”

Hoắc trì Viễn bất đắc dĩ lắc lắc đầu: “Nha đầu, học tập phải chính em cố gắng mới được. Anh không có khả năng thi hộ đại học cho em.”

“Biết! Lần này em đảm bảo sẽ nghiêm túc nghe mà!” Tề Mẫn Mẫn giơ một bàn tay lên, thật lòng hứa hẹn.

Hoắc trì Viễn vò rối mái tóc của Tề Mẫn Mẫn, sủng nịch nói: “Anh đẹp trai đến thế sao?”

“Đẹp trai! Đẹp trai đến chết người!” Tề Mẫn Mẫn giống như hoa si nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hoắc trì Viễn.

Hoắc trì Viễn thỏa mãn cười một lần nữa ôm Tề Mẫn Mẫn vào trong lòng, nói lại một lần nữa cho cô: “Lần này hiểu chứ?”

“Hiểu rồi! Thật sự là hiểu rồi!” Tề Mẫn Mẫn ra sức gật đầu.

Hoắc trì Viễn giơ cổ tay lên, nhìn thoáng qua đồng hồ: “Thời gian cũng không còn sớm lắm. Anh dẫn em đi ăn cơm.”

“Kêu lên Lynda cùng trợ lý Trịnh cùng đi!” Tề Mẫn Mẫn lập tức vui vẻ đề nghị.

“Em chừng nào thì cùng Lynda có quan hệ tốt như vậy?” Hoắc trì Viễn hơi hất mày.

Anh còn nhớ rõ lúc trước Tề Mẫn Mẫn đã từng muốn anh đuổi việc Lynda, lúc này mới được bao lâu, thái độ của cô đối với Lynda liền thay đổi 180 độ.

“Từ ngày cô ấy chặt đứt tình cảm với anh.” Tề Mẫn Mẫn cười khẽ nói. Trước kia cô cực kỳ chán ghét Lynda, bởi vì Lynda một lòng nghĩ muốn bay lên ngọn cây làm Phượng Hoàng, lúc nào cũng nhớ thương người đàn ông của cô. Vì thế cô đương nhiên chán ghét Lynda rồi. Nhưng kể từ khi Lynda cùng Trịnh Húc ở bên nhau, thái độ của cô ấy đối với Hoắc trì Viễn liền thay đổi, không hề mê luyến, không hề tận lực đi quyến rũ anh nữa, liền làm đúng chức trách của một người thú ký gương mẫu. Một Lynda như vậy, cô có lý do gì để chán ghét?

“Anh bị em vứt bỏ, em cũng thực vui vẻ.” Hoắc trì Viễn đau lòng che một bên ngực.

“Cũng không phải là em vứt bỏ anh, anh đau lòng cái gì?” Tề Mẫn Mẫn lập tức chống eo, khí phách hỏi.

“Kia cũng phải!” Hoắc trì Viễn thật giống như suy tư, một hồi nhíu mày, một hồi gật đầu.

Tề Mẫn Mẫn cười kéo kéo gương mặt anh: “Chú, anh đã 30 rồi! Đừng ngây thơ như vậy có được không?”

Hoắc trì Viễn ôm lấy eo Tề Mẫn Mẫn, gắt gao ôm chặt cô vào trong lòng, sau đó đầy uy hiếp nói: “Em nói anh ngây thơ?”

“Anh đã một bó tuổi rồi a!” Tề Mẫn Mẫn một chút cũng không sợ bị Hoắc trì Viễn uy hiếp, nghịch ngợm cười nói.

“Ba mươi tuổi chính là thời điểm người đàn ông ở đỉnh cao của phong độ.” Hoắc trì Viễn tựa hồ có chút để ý nói, “Một bó tuổi là dùng để hình dung một ông cụ!”

“Là sao?” Tề Mẫn Mẫn lập tức vươn tay, bóp gương mặt của Hoắc trì Viễn, “Làn da cũng không tệ lắm. Đại gia, ngài bảo dưỡng như thế nào?”

Hoắc trì Viễn nhịn không được cắn răng: “Em nói cái gì?”

“Đại gia… A… Không phải… Em gọi sai rồi…” Tề Mẫn Mẫn ha ha cười hai tiếng, “Anh bảo dưỡng như thế nào?Chú? Anh trai? Tiểu huynh…”