Chương 836
Tề Mẫn Mẫn nhẹ nhàng nhắm mắt lại, giao sức nặng của thân thể mình cho Hoắc trì Viễn, gắt gao rúc vào trong ngực anh.
Cô rất nhớ anh.
Mỗi ngày rời giường vào buổi sáng, điều đầu tiên cô nhìn là trần nhà trống rỗng, cô lại bắt đầu nhớ vòng ôm rộng rãi của anh, lúc làm bài tập nghĩ đến anh giúp cô viết Anh văn, cô lại khóc. Không có anh phụ đạo, rốt cuộc anh ngữ của cô cũng không được đến mức giáo viên khích lệ.
“Anh không dạy em học, em thiệt thòi lớn!” Tề Mẫn Mẫn bất mãn kháng nghị.
“Em tiếc nuối chỉ là anh không giúp em học?” Hoắc trì Viễn hơi hất mày, cũng không hài lòng lắm.
“Nếu không thì anh còn có công năng gì?” Tề Mẫn Mẫn cắn môi, cười khẽ nhìn Hoắc trì Viễn.
“Chồng, công năng làm chồng!” Hoắc trì Viễn dùng lực hừ một tiếng.
“Cái kia… không quan trọng với em!” Tề Mẫn Mẫn đỏ mặt nói, cố ý nói trái lương tâm,
“Vậy sao em không đi tìm Ninh Hạo, tin là cậu ta thích hợp dạy em hơn là anh!” Hoắc trì Viễn nhấc người cô lên, để ánh mắt của hai người đối diện nhau.
“Cậu ấy cũng không phải là anh! Em muốn chồng dạy em làm bài tập.” Tề Mẫn Mẫn ôm lấy cổ anh, không đùa anh nữa, lộ ra nụ cười sáng rực như hoa mê người.
“Có thể, thế nhưng trước tiên em phải thực hiện nghĩa vụ của vợ đã.” Hoắc trì Viễn tươi cười bế cô lên, đi nhanh đến phòng nghỉ.”
“Cái kia… em là… tới thỉnh gia giáo!” Tề Mẫn Mẫn ở trong lòng Hoắc trì Viễn khó xử kháng nghị.
“Gia giáo không thành vấn đề, em giao phí trước đi!” Hoắc trì Viễn đi vào phòng nghỉ, một cước đá bay cửa, chặn âm thanh kháng nghị của cô ở bên trong.
Tề Mẫn Mẫn dựa vào ngực Hoắc trì Viễn, chỉ tay vào ngực anh nói:”Hoắc trì Viễn, mấy ngày nay em nghĩ rất nhiều, em cảm thấy em không nên anh giải quyết vấn đề nan giải này, dù sao cũng là lỗi của em.”
“Em đang nói đến bác gái?” Hoắc trì Viễn bắt được ngón tay đang chọc ngoáy của Tề Mẫn Mẫn, nghiêm túc hỏi.
Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu:”Người bà ấy hận là em. Nếu em vẫn núp sau lưng anh bắt anh chiến đấu một mình, chỉ sợ vĩnh viễn cũng sẽ không có cách nào được bà ấy tha thứ.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Không cần nghĩ nhiều như vậy. Em cứ chuẩn bị thật tốt thi vào trường cao đẳng, chuyện của bác gái để anh giải quyết.” Hoắc trì Viễn lập tức cự tuyệt đề nghị của Tề Mẫn Mẫn.
Bác gái vẫn chưa hoàn toàn khỏi bệnh, anh sợ Tề Mẫn Mẫn sẽ phải chịu tổn thương. Hơn nữa, nếu Tề Mẫn Mẫn xuất hiện, chỉ sợ sẽ kích thích bác gái căng thẳng thần kinh. Lỡ như bà ấy lại trở lại tình trạng điên điên khùng khùng ngày trước, công sức mấy năm nay của anh coi như uổng phí.
“Nhưng, em cảm thấy……dù có lấy lòng thế nào, cũng không thể thuyết phục được một người trong lòng chất đầy thù hận. Em mới chính là nguyên nhân gây bệnh.” Tề Mẫn Mẫn thở một hơi thật dài.”Thực ra chính em cũng cảm thấy mình đã tạo ra nghiệp trước nặng nề, huống chi là người bị tổn thương sâu sắc như bác gái?”
“Đừng suy nghĩ lung tung. Bi kịch này chỉ là ngoài ý muốn. Em không cần chịu đựng tư tưởng quá nặng nề.” Hoắc trì Viễn nhẹ nhàng vuốt ve đỉnh đầu Tề Mẫn Mẫn, đau lòng nói.
“Tìm thời gian đưa em đến gặp bà Tưởng đi! Hoắc trì Viễn, em muốn tự mình xin lỗi.” Tề Mẫn Mẫn cố chấp nói.
Lúc trước đến nhà họ Tưởng, cô lấy thân phận “Nhiên Nhiên” làm bạn với bà Tưởng, cô không thể nói ra sự áy náy trong tim. Cô cảm thấy cô phải cố lấy dũng khí, làm sai thì phả chịu trừng phạt.