Vợ Cũ Thật Quyến Rũ

Chương 834




Chương 834

“Tôi nghĩ muốn yên lặng một mình một chút.” Phu nhân Tưởng nói xong, liền đứng lên khỏi sofa, đẩy bác sĩ Vương đang đỡ mình ra, nghiêm mặt đi qua trước Hoắc trì Viễn.

“Bác gái, bác nói thay lòng đổi dạ là chỉ ai?” Hoắc trì Viễn nhìn phu nhân Tưởng lên lầu, chấp nhất hỏi.

Anh cảm giác chuyện này cùng sự kiện kia rất có quan hệ với nhau.

Có lẽ đã biết chân tướng, anh có thể thuyết phục phu nhân Tưởng nhận Tề Mẫn Mẫn.

Chỉ cần có một đường hi vọng, anh sẽ cố gắng tìm tòi nghiên cứu.

“Cậu nói gì tôi nghe không hiểu!” Phu nhân Tưởng dừng bước, lãnh đạm trả lời.

“Vì sao khi cháu nói tình lữ ân ái cũng sẽ có lúc vợ chồng bất hào thì bác phản ứng lớn như thế? Ai thay lòng đổi dạ?” Hoắc trì Viễn miêu tả sinh động, nhưng anh cũng không dám xác định. Bởi vì đáp án như vậy thực đả thương người khác.

“Ai cũng không thay đổi, cậu nghe lầm rồi!” Phu nhân Tưởng nói xong, lập tức đi nhanh lên lầu, giống như là có ma quỷ đuổi theo bà vậy.

Hoắc trì Viễn nắm chặt tay, có chút không cam lòng.

Bác sĩ Vương dùng sức vỗ vai anh: “Đừng gấp, nếu trong lòng bà ấy đau, tất nhiên sẽ không dễ gì nói cho cậu biết. cháu nên kiên trì chờ đợi. đương nhiên, nếu cháu rất sốt ruột, có thể tìm bác sĩ thôi miên…”

“Không cần!” Hoắc trì Viễn lập tức từ chối.

Anh còn không có thể dùng thủ đoạn bức thiết như vậy, nói sau nếu sự thật đúng như anh đoán, anh tìm bác sĩ thôi miên bác gái, đó là một loại thương tổn. anh không muốn dùng phương pháp này để vạch trần một vết sẹo.

“Chú sẽ hỏi giúp cháu.” Bác sĩ Vương nói.

“Không nên ép bác ấy. bác ấy muốn rời đi sẽ nói cho cháu biết.” Hoắc trì Viễn nói xong, liền xoay người rời đi.

Trở lại trong xe, anh lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua màn hình.

Màn hình sạch sẽ khiến anh nhíu mày.

Mấy ngày nay Tề Mẫn Mẫn không gọi điện cho anh.

Không gọi điện không gửi tin nhắn luôn.

Vì sao cái gì cũng không có.

Lại trở lại trường học vui quá, nên đã quên anh sao?

Nghĩ đến Ninh Hạo giống như ngôi sao tuấn mỹ kia, anh ảo não quăng di động lên trên ghế, liền khởi động động cơ.

Dừng xe ở dưới lầu, ngừng ở bãi đỗ xe, anh liền đi thang máy đến tầng cao nhất.

Đi ra thang máy, anh cũng cảm giác không khí có chút không đúng.

Mọi người nhìn anh có chút quái dị.

Anh cúi đầu nhìn qua chính mình, quần áo thực bình thường

“Hoắc tổng!” Lynda chào đón, cười bắt chuyện với anh.

“Các người làm sao thế?” Hoắc trì Viễn bồn chồn hỏi.

“Chúng ta có cái gì sao?” Lynda quay đầu lại, cười hỏi một đám thư ký phía sau.

“Không có gì!” Người khác dường như đã thương lượng xong, trăm miệng một lời.