Chương 820
“Chỉ một ngày.” Hoắc trì Viễn nắm bàn tay Tề Mẫn Mẫn, nhẹ nhàng hôn lên.
“Được rồi.” Tề Mẫn Mẫn khó xử cúi đầu.
Hoắc trì Viễn nói ba không biết cô xuất viện hôm nay, chẳng lẽ anh không nghĩ ba sẽ gọi điện cho y tá sao?
Cô không ở lại với ông, ông sẽ tức giận, không để cô trở lại với Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn đột nhiên ôm thắt lưng Tề Mẫn Mẫn, nhấc cô lên, vừa cười vừa xoay vòng.
“Hoắc trì Viễn, anh làm em chóng mặt!” Tề Mẫn Mẫn cười ngã vào lòng Hoắc trì Viễn.
Hoắc trì Viễn đặt Tề Mẫn Mẫn xuống đất, hôn mạnh lên trán cô:”Em chờ anh một chút!”
“Cái gì?” Tề Mẫn Mẫn kỳ quái nói.
Cô cảm thấy có cảm giác thần bí.
Rốt cuộc có chuyện gì?
Mấy phút sau, Hoắc trì Viễn liền cầm mọt bó hoa hồng lộng lẫy bước vào.
“Chú, anh đang muốn cầu hôn em sao?” Tề Mẫn Mẫn khẽ cười hỏi.
Hóa ra đây là nguyên nhân Hoắc trì Viễn cứ thần thần bí bí.
Lẽ nào anh đã dặn dò thư ký đi mua?
Thật là xấu xa!
Nhưng mà, cô thích!
Hoắc trì Viễn quỳ gối xuống trước mắt Tề Mẫn Mẫn, lấy nhẫn kết hôn từ trong túi ra đeo vào ngón tay Tề Mẫn Mẫn:”Không được tháo xuống! Chúng ta phải làm vợ chồng cả đời.”
“Em còn phải đi học.” Tề Mẫn Mẫn thấy Hoắc trì Viễn thất vọng, nhanh chóng giải thích.
Hoắc trì Viễn lấy ra một cái hộp nhỏ, mở ra rồi Tề Mẫn Mẫn nhìn thấy một chiếc vòng cổ bạch kim 18K, rất nhỏ và tinh xảo.
Hoắc trì Viễn tháo ra vòng qua cổ Tề Mẫn Mẫn, giúp cô đeo vào:”Chiếc vòng cổ này rất nhỏ, không nhìn kỹ thì các học sinh sẽ không phát hiện ra. Đến trường rồi, em có thể xâu nhẫn vào vòng cổ.”
Hoắc trì Viễn nhất định phải làm cho Tề Mẫn Mẫn mang nhẫn kết hôn trên người.
Anh sợ có một ngày cô rời đi, sẽ không bao giờ trở lại bên mình nữa.
Anh muốn dùng món trang sức này nhắc nhở cô, cô là vợ của anh.
“Được rồi.” Tề Mẫn Mẫn đành phải đáp ứng.
Hoắc trì Viễn đem hoa hồng đến trước mặt Tề Mẫn Mẫn, cười nói:”Gả cho anh!”
“Không phải em đã gả cho anh rồi sao?” Tề Mẫn Mẫn nghi hoặc hỏi.
“Nhưng anh chưa cầu hôn em. Đây là bồi thường cho em đó.” Hoắc trì Viễn nói xong, liền cúi đầu hôn lên mí mắt Tề Mẫn Mẫn.
Hoắc trì Viễn bế Tề Mẫn Mẫn đi về phòng nghỉ.
Anh vừa đặt cô lên giường, định hôn cô thì tiếng chuông điện thoại điên cuồng vang lên.
Anh buồn bực ngồi lên giường, lấy di động ra. Khi nhìn thấy tên người gọi đến lại càng buồn bực hơn.
Ba, là con, Hoắc trì Viễn đây!” Hoắc trì Viễn nhận điện thoại, cẩn thận hỏi.
Tề Mẫn Mẫn nghe thấy là điện thoại của ba, vôi vàng ghé vào vai Hoắc trì Viễn, quả thật nghe thấy giọng ba ở đầu dây bên kia.